Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 163: Chết Muộn Một Tháng?

Trên chiến hạm Tinh Không này, phái lưu vong đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị và vật tư.
Bọn họ vẫn luôn làm việc hết sức mình, nỗ lực vô cùng lớn, chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, chiến đấu vì một chút hy vọng sống dường như chẳng tồn tại kia.
Mặc dù Trần Phong cho phái lưu vong thời gian chuẩn bị rất ít, nhưng phần lớn vật tư trọng yếu đều đã được chuyển vào bên trong, hơn nữa, còn có gần 1 vạn 'hành khách' đã sớm thích ứng với cách sinh hoạt trong chiến hạm Tinh Không rồi.
Ngoài ra, còn có 2 vạn 'hành khách' vốn sinh sống trong thị trấn Tự Do, cho nên cuối cùng, những người này đều được ngồi vào chiến hạm Tinh Không, cùng đám người Trần Phong rời khỏi Trái Đất.
"Chúng ta có nên bắn rơi nó không?"
Trong phòng họp, có người đưa ra đề nghị.
Nhưng đề nghị này rất nhanh bị bác bỏ.
Thứ nhất, nhiên liệu dự trù chứa trong chiến hạm Tinh Không khổng lồ này được chuẩn bị ở mức tối đa, đủ để bọn họ chống đỡ với khoảng cách ba trăm năm ánh sáng.
Khuôn mẫu cung cấp năng lượng nòng cốt là kỹ thuật mà nhân loại nắm giữ cách đây 200 năm, bây giờ cũng chỉ có thể nói đây là lần đầu tiên phản ứng nhiệt hạch Quark cung cấp năng lượng ổn định.
Trong quá trình cung cấp năng lượng, phản ứng nhiệt hạch Quark cung cấp mức năng lượng đầu tiên, phản ứng nhiệt hạch cung cấp mức năng lượng thứ hai.
Nếu như bắn nổ chiếc chiến hạm Tinh Không này khi nó vẫn đang nằm trong Trái Đất, thì chẳng khác nào kích nổ một quả bom Quark khổng lồ.
Mặc dù uy lực của quả bom này không thể bì với quả bom mà Sergey giấu trong lõi Trái Đất, nhưng cũng đủ tạo thành thương tổn cực lớn đối với Trái Đất rồi.
Thứ yếu, trên chiến hạm này, ngoài đám người Trần Phong ra, còn có 3 vạn người thuộc "Đội Cảm Tử" của phái lưu vong, miễn cưỡng xem là con tin.
Quyết định của ủy ban điều hành là chờ chiến hạm Tinh Không rời khỏi tầng khí quyển rồi mới định đoạt.
Trong buồng chỉ huy bên trong chiến hạm Tinh Không, đám người Trần Phong và thủ lĩnh của phái lưu vong đang giằng co.
Không ai thích bị đe doạ.
Mặc dù phái lưu vong vốn là Đội Cảm Tử, nhưng Trần Phong đã làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, thậm chí hắn còn không cho một số thành viên trọng yếu ở quỹ đạo trạm không gian bước lên chiến hạm, nên dĩ nhiên, phái lưu vong rất khó chịu.
Nếu như không phải Trần Phong đang mặc Trạm Lam Tinh Không, quả thực quá mức dọa người, thì người của phái lưu vong nhất định sẽ dùng súng bắn nát hắn.
Vấn đề cốt lõi mà hai bên đang tranh chấp lúc này chính là, ai là người chỉ huy chiếc chiến hạm Tinh Không này.
Theo ý tứ của phái lưu vong, bọn họ hy vọng đám người Trần Phong đàng hoàng làm một "hành khách", cứ ở yên trong phòng, đừng chạy loạn.
Bọn họ cũng có sứ mệnh.
Trên chiến hạm Tinh Không này chở theo 1 triệu phôi thai đông lạnh, cùng với hết thảy phôi thai của động vật và hạt giống thực vật trên Trái Đất.
Sứ mệnh của bọn họ là phá tan rào chắn phong tỏa Thái Dương Hệ trong vòng một tháng, thử một lần cuối cùng bảo tồn hy vọng sống của nhân loại.
Trong tuyến thời gian này, mối quan hệ giữa phái lưu vong và Chính phủ Trái Đất tương đối hòa hoãn, từng phóng rất nhiều chiến hạm Tinh Không lên vũ trụ, vì vậy, lãnh đạo của phái lưu vong nắm rất rõ tình hình.
Bọn họ biết sự tồn tại của rào chắn, nhưng bọn họ không quan tâm.
Trần Phong không đồng ý, hắn biết rõ đây là chuyện không thể.
Cho dù chiếc chiến hạm Tinh Không này chuyên chở hệ thống phòng vệ trường lực tiên tiến nhất quân đội tặng miễn phí, nhưng vẫn vô dụng.
Trần Phong yêu cầu quyền chỉ huy thuộc về hắn, hơn nữa, hắn còn dự định để chiến hạm Tinh Không tuần tra một vòng xung quanh rào chắn phong tỏa, cho đến thời khắc cuối cùng ở hai tháng sau mới lại tính tiếp.
Lý niệm của hai bên hoàn toàn xung đột, rất hiếm khả năng đạt được tiếng nói chung.
Dù sao người của phái lưu vong cũng không sợ chết.
Bọn họ chỉ sợ thất bại.
"Trần Phong, tốt nhất anh đừng khinh người quá đáng! Chúng tôi đã đáp ứng rất nhiều yêu cầu quá đáng của anh rồi."
Trong bầu không khí căng thẳng này, một vị lãnh đạo da vàng tóc đen mắt lên tiếng.
Anh ta đã rất cẩn thận cân nhắc rất kĩ.
Sức chiến đấu Trần Phong vô cùng đáng sợ, nhưng hẳn sẽ không dễ dàng nảy sinh ý định giết người đối với một người cùng màu da như anh ta.
Trần Phong lắc đầu một cái, đưa tay ngăn cản Đường Thiên Tâm đang muốn nói gì đó.
"Chuyện lúc trước tôi nói, nhất định phải bảo mật, chỉ mấy người các cô biết rõ là được." Trần Phong lại nhìn về phía phái lưu vong: "Các anh có tín niệm của các anh, tôi cũng có lý của tôi, tôi không thể thỏa hiệp. Nếu như các anh nghe lời tôi, thì sau này các anh vẫn có cơ hội xông ra bên ngoài. Nhưng nếu các anh cứ nhất định phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, thì bây giờ, chúng ta chỉ có nước "cá chết lưới rách" mà thôi."
"Anh..."
"Thật quá đáng! Anh quá ích kỷ!"
Mọi người trong phái lưu vong rối rít chỉ trích Trần Phong.
Trần Phong nhún nhún vai: "Tôi còn mong tôi có thể ích kỷ một chút. Vì như vậy, lúc này tôi đã trốn ở một nơi nào đó trên Trái Đất, xem phim nghe nhạc chơi game gì đó, cần gì phải ở chỗ này liều sống liều chết."
"Anh đang đùa bỡn chúng tôi?"
"Tôi liều mạng với anh!"
Trong bầu không khí càng lúc càng căng thẳng này, khi cuộc chiến sắp bùng nổ, cánh cửa phía sau buồng chỉ huy đột nhiên bật mở.
u Thanh Lam, giáo sư u Dương, Byron Scott và vài nhân viên y tế đỉnh cấp của phái lưu vong đồng loạt bước vào.
Người đang đi ở giữa - Byron Scott - lau mồ hôi trán: "Tin tốt đây, sinh mạng của Lâm Bố đã có dấu hiệu hoàn toàn ổn định. Hơn nữa, cậu ta đã khôi phục thần trí, mặc dù không cách nào mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn có thể thông qua sóng não truyền tin để trao đổi cùng chúng ta."
Trần Phong toét miệng cười một tiếng: "Quả thực là tin tốt."
Thủ lĩnh phái lưu vong cũng thở phào, vô cùng cao hứng.
Nghiêm túc mà nói, vốn dĩ Lâm Bố phải là người của phái lưu vong bọn họ mới đúng.
...
Mọi người dừng tranh chấp, bước vào khoang y tế.
Khoang y tế này khiến người ta có một cảm giác lóa mắt về trình độ khoa học kỹ thuật, vô cùng rộng rãi, vô cùng hiện đại. Chính giữa nó có một cái hộp vuông trong suốt, diện tích khoảng một mét vuông.
Trong hộp chứa đầy chất dịch duy trì sự sống màu vàng nhạt, từ trong lớp dịch, vô số bọt khí nhỏ nổi lên lít nha lít nhít.
Hai mắt của Lâm Bố nhắm nghiền, giống như đang ngủ say.
Từ phần gáy trở xuống đã được nối liền bằng vật liệu sinh học, vô cùng hoàn mỹ.
Nếu như không biết rõ đây là một người sống, e rằng người ta sẽ nghĩ đây là tiêu bản.
Tình cảnh này khiến tất cả mọi người chìm vào yên lặng.
Cho dù bây giờ tâm tình đám người bọn họ đang gợn sóng, không biết thế nào đồng tình, nhưng vẫn có chút buồn thương.
"Tôi cảm thấy rất tốt, các anh bị sao thế hả?"
Một thanh âm vang lên trong chiếc loa điện tử bên cạnh, là Lâm Bố.
Mọi người lại yên lặng một hồi.
Trần Phong rất muốn khen ngợi anh ta.
Anh chỉ còn mỗi cái đầu thôi, lại còn cảm thấy rất tốt cơ đấy!
Chúc mừng anh đã đổi xong một hình dạng mới.
"Thôi quên đi, dù sao cũng như vậy, dù sao thì không bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ chết, không cần phải thương cảm. Loại tâm tình này không có chút ý nghĩa gì cả." Một vị lãnh đạo của phái lưu vong 'gãi đúng chỗ ngứa' nói.
Bầu không khí quả nhiên nhanh chóng thả lỏng.
Trần Phong quả quyết thuận thế truy kích: "Đúng vậy! Xem đi, các anh cũng biết lần phá vỡ rào chắn này chắc chắn sẽ chết, vậy thì nghe theo tôi đi, chết muộn một tháng, thế nào?"
"Anh lại nói bậy nói bạ gì đó! Anh nghĩ rằng chúng tôi đang tùy tiện chọn một ngày để chịu chết sao? Căn bản là anh không hiểu, anh chẳng hiểu cái gì cả! Căn cứ của chúng tôi đã đo lường tính toán độ biến hóa phóng xạ trong vũ trụ rồi, cường độ của rào chắn kia chịu ảnh hưởng của chu kỳ từ trường của vết đen Mặt Trời. Mỗi khi vết đen Mặt Trời bộc phát, cường độ phóng xạ trong vũ trụ sẽ dao động. Tháng sau, bề mặt Mặt Trời sẽ có vết đen lớn nhất, đến khi đó, chỉ cần chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra ngoài, thì có thể có cơ hội chạy thoát!"
Trần Phong xì một tiếng: "Cứ làm như tôi chưa xem qua tài liệu ấy! Chu kỳ biến hóa của vết đen Mặt Trời là 11 năm. Lần biến hóa 44 năm trước, chính là lần lớn nhất trong ngàn năm qua. Chẳng phải lúc ấy cái chiếc chiến hạm Tinh Không kia cũng bị phân tách thành từng hạt cơ bản trong nháy mắt hả? Lần này có chắc vết đen sẽ lớn hơn 44 năm trước không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận