Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1124: Độ Phối Hợp Cao

Theo thao tác của huấn luyện viên, đầu tiên, phía trước ngực của T100 mở ra một lỗ tròn đường kính 0,5 mét, sau đó có một sợi dây nối hình thòng lọng vươn ra từ bên trong, kéo dài đến độ cao 0,8 mét so với mặt đất.
Cuối đoạn dây nối có một tấm kim loại chảy ánh sáng sặc sỡ như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời.
Tất nhiên, tấm kim loại này không phải chỉ để làm đẹp thị giác.
Mỗi màu sắc khác nhau lần lượt thay đổi, biểu hiện cho thấy hệ thống đang giải phóng một luồng năng lượng tương tự như cơn bão lượng tử não bộ.
"Con có nhớ quá trình thao tác không?"
Huấn luyện viên hỏi.
Đồng Linh gật đầu: "Nhớ rõ."
"Ok, bắt đầu thôi."
Đồng Linh nhắm mắt lại, từ từ đưa lòng bàn tay phải lên.
Những tia sáng màu sắc hóa thành thực chất, lan dần lên trên lòng bàn tay Đồng Linh từng chút một, cho đến khi mu bàn tay của cô ngập trong đó.
Trên gương mặt của cô xuất hiện nét đau đớn.
Đây là một phản ứng tự nhiên khi lòng bàn tay của nhân loại bị năng lượng xuyên qua, cho thấy rằng tư duy của cô đang bắt đầu liên kết với hệ thống T100.
Trái tim của huấn luyện viên như đang lửng lơ ở cuốn họng.
Mặc dù không tin thần phật nhưng trong lòng vẫn thầm cầu nguyện, nhà hiền triết phù hộ, hi vọng Đồng Linh sẽ không có chuyện gì, tốt nhất là lần đầu tiên kiểm tra độ phối hợp phải vượt qua 50%.
Khoảng 5 phút sau, thông tin bắt đầu xuất hiện trong hình chiếu trống trước mắt huấn luyện viên.
"Độ phối hợp: 51,56%."
Huấn luyện viên siết chặt nắm đấm tay phải, gần như muốn ngửa đầu hét thật to.
Thành công rồi!
Bài kiểm tra đầu tiên của Đồng Linh đã vượt qua kỷ lục trước đó.
Cảm giác của mình quả không sai mà!
Anh ta cong khóe môi cười ngây ngô, như thể nhìn thấy cảnh mình được thăng chức.
Lại nói đến trong không gian tư duy của Đồng Linh, cô đang gặp phải một rắc rối không thể giải thích được.
Tình hình không tốt như huấn luyện viên đang nhìn thấy.
Hệ thống trí não của T100 đang rất nóng nảy, như thể một cơn bão mưa to gió lớn.
Cho dù cô có tập trung tìm kiếm như thế nào đi nữa, cô cũng không thể tìm thấy cổng đầu vào giả lập đáng lẽ ra phải xuất hiện một cách nhẹ tơn.
Cô đã bị lạc, đã bị nhốt lại bên trong.
...
Ở một nơi xa xôi khác, Trần Phong cũng nhíu mày.
Hắn cũng không ngờ rằng cô gái nhỏ này lại có độ phối hợp cao như vậy đối với hệ thống T100, mới lần đầu kết nối mà đã có thể lập tức tiến vào hình thức thẩm thấu toàn bộ tư duy.
Lẽ ra, đây là hình thức độ sâu mà chỉ có những phi công lão luyện đã hợp tác lâu năm, “cực kỳ thấu hiểu” trang giáp, mới có thể mở ra được mức độ này, nhưng không ngờ lại tự động kích hoạt như thế này.
Trần Phong đã phải dùng hết sức lực của mình mới có thể vượt qua một khoảng cách xa xôi như thế và móc nối được với trang giáp.
Bây giờ trong không gian nhỏ bé này, lại đột nhiên xâm nhập thêm một ý thức hoàn chỉnh của một người khác, hơn nữa, vừa tới đã thâm nhập rất sâu, hắn cũng hết cách.
Hắn không thể bắt được tư duy của đối phương.
Cảm giác như có một lớp kính mờ dày giữa hai con người lẽ ra phải quen biết lẫn nhau.
Họ có thể nhìn thấy bóng của nhau, nhưng họ không biết đối phương là ai, cũng không thể truyền âm thanh của mình cho đối phương, không thể nào trò chuyện được.
"Phồn Tinh, làm sao bây giờ? Có thể cưỡng chế cắt điện không?"
Trần Phong hỏi.
Phồn Tinh nhún vai: "Tôi e rằng không thành công đâu. Phải đợi cô bé tìm ra lối thoát trong mê cung này, bắt được cái bóng của anh mới được. Nếu không, cô bé sẽ trực tiếp biến thành kẻ vỡ vụn."
"Chuyện này rất khó. Thật đáng tiếc, hiếm hoi lắm mới xuất hiện một người có độ phối hợp cao hơn 50%."
Trần Phong thở dài.
...
Đồng Linh từ từ mở mắt.
Xúc cảm truyền đến sau lưng chính là cát nóng hổi.
Cô cố gắng đứng dậy, nhìn 4 phía xung quanh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là đại dương xanh nhạt.
Đồng Linh mờ mịt.
Rõ ràng mình đang tiến hành bài kiểm tra độ phối hợp với T100 trong nhà kho mà. Sao tỉnh dậy lại ở đây rồi?
T100 đâu?
Huấn luyện viên đâu?
Còn mình... đang ở đâu?
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đồng Linh cẩn thận nhớ lại, vừa rồi cô đặt lòng bàn tay lên bảng kết nối thần kinh, sau đó lập tức bất tỉnh, giống như thể tư duy bị rút lại vậy.
Sau đó, cô biến thành một chiếc thuyền con bay tán loạn trong gió lốc, mãi cho đến khi như thể bị xé toạc, ý thức vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó chìm vào bóng tối.
Tư duy của nhân loại là một sự tồn tại vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng cơn bão lượng tử tư duy của Đồng Linh đã bị xé thành vô số mảnh vụn rải rác, rơi xuống tám phương tứ hướng mọi ngóc ngách trong cơ sở dữ liệu T100, nhưng ý thức của cô vẫn có thể nhảy qua rào cản của cơ sở dữ liệu T100, sau đó kết nối lẫn nhau, tổ hợp lại thành tư duy nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận