Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 173: m Thanh Của Trái Đất

Tiếng nhạc du dương trong CD vẫn đang phát.
Lọt vào tai Trần Phong như tiếng lưỡi hái của Tử Thần chém ngang qua mặt sàn xi măng.
Là một kẻ chuyên chở không xứng chức, cũng chẳng có bất kỳ thành tựu âm nhạc nghệ thuật nào, Trần Phong cũng chưa bao giờ nghe qua những thứ âm nhạc cổ điển đại diện cho từng miền văn hóa khác nhau như thế này.
Nhưng chuyện này không hề cản trở sự giám định của hắn đối với âm nhạc.
Mỗi một tác phẩm tuyệt thế kinh điển chân chính, chính là một tác phẩm đại diện cho một nền văn hóa, và phương thức tư duy của những người thuộc nền văn hóa đó.
Thí dụ như "Brandenburg Concerto No.2 In f Major" của Barchart, "Die Zauberflöte" của Mozart, "Melancholy Blues", "Bản giao hưởng số 5" của Beethoven, "Cao Sơn Lưu Thủy" của Bá Nha.
Trước đây, Trần Phong chưa từng nghe những nhạc khúc cổ điển này, dù sao thì hắn cũng không thể sao chép những thứ này được, nên có nghe cũng phí công.
Chỉ có điều, không cần nghĩ cũng biết, những từ khúc này đều rất êm tai dễ nghe.
Nhưng lúc này, cảm giác của hắn lại cực kỳ vặn vẹo.
Đương nhiên, tiếng nhạc vẫn du dương dễ nghe, nhưng là một người trải qua không ít lần gọt giũa và nâng cao năng lực giám định, thưởng thức và hoàn nguyên âm nhạc, sâu trong nội tâm hắn, thứ âm thanh này khiến hắn sởn hết cả da gà.
Luôn thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Không, chỗ nào cũng có vấn đề cả.
Tất cả những ca khúc này đều được thêm "chất liệu".
Thứ "chất liệu" này tựa hồ là một nhạc nền nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nó khiến làn điệu tươi đẹp ban đầu trở nên âm u, khiến người ta vô cùng khó chịu, cứ như nghe thấy âm thanh móng tay cào qua mảnh tôn vậy.
Khiến da đầu người nghe tê rần, hàm răng nghiến chặt.
Thứ chân chính thâm nhập vào tư duy của mọi người, chính là sóng phóng xạ mà Lâm Bố đã nhắc tới, thứ này không thể nghe thấy bằng tai người bình thường được.
Chân chính đối với mọi người tiến hành suy nghĩ thấm vào gì đó, là Lâm Bố nói phóng xạ sóng, dựa vào nhân tai là không nghe được.
Nó lặng yên không một tiếng động ẩn núp, nhưng lại hiện diện khắp mọi nơi.
Thứ mà Trần Phong đang nghe chính là sóng phóng xạ đã được chuyển hóa qua cái hộp đen này, có thể phân biệt được hình thức sóng âm.
Thật ra thì cái này cũng tương tự việc phóng đại cường độ của tín hiệu lên vô số lần, nhưng hắn vẫn có thể kiểm soát được. Hắn không cảm thấy cảm xúc của bản thân đang bị ức chế, mà lại nảy sinh cảm xúc vô cùng chán ghét đối với những âm thanh này.
Tâm lý và sinh lý của hắn đều đang kháng cự, điều này giúp hắn không bị thứ quái đản này thâm nhập vào tư duy như những người khác.
Mặc dù Trần Phong phải kiên trì đến mức vô cùng thống khổ, nhưng hắn không có đường lui.
Bỏ ra cái giá lớn như vậy, từng chết qua nhiều lần như vậy, trải qua một con đường đằng đẳng như vậy mới có thể thấy được chút rạng đông, thì làm sao hắn có thể nhẹ nhàng buông tha cho được.
Hắn cố nén khó chịu, cố gắng tập trung tinh thần, cưỡng ép ghi nhớ từng chi tiết nhỏ của loại âm thanh này, nhất là âm thanh nền.
Dần dần, hắn phát hiện ra một quy luật.
m thanh nền không phải là loại bất biến, mà dựa theo một vận luật và tiết tấu kỳ diệu nào đó mà biến hóa.
Nếu như hắn cố gắng tách và che giấu âm thanh nền ra khỏi đoạn nhạc, thì cảm giác khó chịu sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí là biến mất.
m thanh nền tựa hồ là cơ chế tác động của sự thâm nhập tư duy.
m nhạc nguyên bản chỉ là vỏ bọc ngụy trang mà thôi, hoặc có thể nói, đây là vỏ bọc giúp sự thâm nhập dễ dàng vượt qua sự phòng vệ của bộ não người. Giống như một viên thuốc đắng được bọc đường xung quanh, hoặc như virus sử dụng một màng bọc bao bên ngoài vỏ bọc protein, để ngụy trang thành tế bào xôma trưởng thành, vượt qua hệ kiểm dịch và hấp thu dinh dưỡng.
Bất tri bất giác, 90' đã trôi qua.
9h33; ngày 27 tháng 10 năm Công Nguyên 3020.
m thanh trong tai Trần Phong hoàn thành một chu kỳ, bắt đầu phát lại ca khúc đầu tiên.
Phân tích bước đầu của Trần Phong về "âm thanh nền" cũng đã hoàn thành.
Đây có lẽ là thứ âm nhạc phức tạp, kết cấu đầy đủ và quỷ dị nhất mà Trần Phong nghe được từ trước tới giờ.
"Bản nhạc" này dài đến 90', nhìn qua có vẻ chỉ là luật định âm đơn giản, nhưng lại không hề lặp lại.
Sự biến hóa của dải đáp ứng tần số quá lớn, tính bắt cầu và chuyển tiếp cực kỳ tinh tế liền mạch, hoàn toàn vượt quá khả năng nhận thức của "nhạc sĩ đỉnh cấp" Trần Phong.
Sự biến hóa của nó không hề dựa theo âm điệu của nhân loại mà tạo nên, không có thăng, giáng, thậm chí, không có cung điều hòa, càng không có âm vực cao độ thấp độ ABCDEFG.
Tần số thay đổi kéo theo tiến triển và biến hóa, không thể mô tả chính xác cụ thể là bao nhiêu Hertz.
Giả như nhất định phải lấy Hertz để suy tính.
Dùng một giây bất kỳ để làm mốc, thì giây trước đó, tần số là 255Hz, nhưng giây sau, tần số là 257Hz.
Quá trình biến hóa này đem một giây thời gian chia nhỏ thành vô tận tích tắc, trong vô tận tích tắc đó lại chia thành vô số lần biến hóa tần số, trở thành một đơn vị nhỏ có số chữ số vô tận sau một điểm thập phân vô tận.
Từ góc độ điểm-điểm, thì chính là 255Hz-257Hz, nhưng nếu tìm tòi nghiên cứu chi tiết, thì biểu đồ thay đổi là khôn lường.
Chỉ trong một nhạc khúc đơn giản, nhưng lại tràn ngập quá nhiều 'vô tận'.
Tai nghe chụp tai mà Trần Phong đang đeo không thể biểu đạt chính xác lượng thông tin khổng lồ như vậy được, mà chỉ đơn giản hóa sự 'vô tận' này thành một thứ đơn giản dễ hiểu, nhưng may mắn là Trần Phong một con người, nắm giữ trong tay trí tưởng tượng vô tận, hơn nữa, hắn còn là một người làm nghệ thuật, cho nên, những thông tin mà tai không thể nghe được có thể dùng trí tưởng tượng và não bù để lấp đầy.
Ngoài ra, thứ âm sắc này Trần Phong cũng chưa từng tiếp xúc qua.
m thanh này tựa hồ đến từ thiên nhiên rộng lớn, nhưng lại không tìm được bất kỳ vật tham chiếu nào, tựa hồ mang tất cả thanh âm dung hợp vào nhau.
Nếu để Trần Phong đàn lại nó, Trần Phong không làm được, thậm chí, hắn không có cách nào để viết ra khúc phổ cho nó.
Thu hoạch chân chính của Trần Phong, là hắn bắt được nguồn gốc của thứ âm thanh kéo dài 90' này.
Sự biến hóa vận luật bên trong đều được sinh ra từ những ca khúc trong "m Thanh Của Trái Đất".
Cũng không phải là sự chồng chéo tuyến tính đơn thuần, mà bất kỳ khoảnh khắc nào đều chứa đựng tất cả đặc thù của toàn bộ 27 ca khúc.
Luật động này bao trùm tư duy nhân văn của con người Trái Đất, âm sắc lại bao trùm luật động của thiên nhiên Trái Đất, kết hợp toàn bộ với nhau, tạo thành một khúc nhạc khống chế tuyệt đối, nó còn có thể dùng một phương thức cực kỳ bí mật, cộng hưởng với bộ não, thống trị và chi phối tư duy của nhân loại.
Đúng vậy, bài hát này đã nắm bắt chính xác toàn bộ những ca từ giai điệu có tác dụng chế ngự lòng người của toàn bộ 27 ca khúc.
m nhạc có tính hai mặt, trong đó một mặt, có thể mệnh danh là "chế ngự" .
Cái gọi là 'chế ngự', chính là dùng âm nhạc làm chất dẫn để thao túng cảm xúc, thậm chí là tư duy của con người.
Thí dụ như một người đang trầm buồn, nếu nghe được một khúc nhạc vui nhộn, vẫn sẽ dựa theo bản năng mà nhếch miệng mỉm cười.
Một kẻ vốn đang hí ha hí hửng, bỗng nhiên nghe thấy một ca khúc bi thương đau đến thấu lòng, thì hốc mắt vẫn sẽ có chút ướt át.
Những thí dụ này đều thể hiện tính "chế ngự" của âm nhạc.
Thông qua âm nhạc để chế ngự một người cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ quái.
Trong những nghiên cứu tâm lý học hiện đại của đầu thế kỷ 21, rõ ràng đã có kết luận, có thể thông qua âm nhạc để thực hiện tâm lý ám thị, thao túng người khác làm việc.
Cũng giống như cái tên điên cuồng mất trí nào đó ở Chiến Tranh Thế Giới Lần Thứ II, việc sử dụng âm nhạc cổ điển đã khiến ông ta đạt đến đỉnh cao.
Một bên, ông ta mặc sức tàn sát, một bên, ông ta quảng bá âm nhạc cổ điển trong dân tộc mình, lợi dụng âm nhạc để che đậy sự tàn bạo của bản thân, khiến người ta quên mất hình ảnh tàn nhẫn của ông ta, chỉ nhớ kĩ chí khí phục hưng của ông ta.
"Playing With Fire" của tác giả Mỹ Tess Gerritsen cũng nêu lên một câu chuyện tương tự.
Sau khi nghe được bản hòa tấu violon cách đó 100 năm, con gái của nữ chính đã rất nhiều lần gây tổn thương đến nữ chính.
Mặc dù câu chuyện này chỉ là bịa đặt vô căn cứ, nhưng xét về mặt nghiên cứu tâm lý là vô cùng hợp lý.
Ca khúc "Thế Ngoại Chi Ca" mà kẻ xâm lăng gửi đến nhân loại, chính là đem tất cả phân đoạn thiên hướng chế ngự, của tất cả các ca khúc trong "m Thanh Của Trái Đất" phát huy đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận