Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 671: Cơn Ác Mộng

Một giây sau, đồng tử của Trần Phong co rút lại.
Màng Dyson đã có một bước tiến bất ngờ.
Nó không di chuyển nữa, mà mặc cho ô lưới đập trực diện vào nó.
Dưới sự càn quét của dòng điện màu trắng, màng Dyson cũng biến thành một quả cầu lửa hừng hực.
Không đến 10 giây trôi qua, Trần Phong ngừng truy kích chiến hạm lăng trụ, thay vào đó, hắn lượn lờ bên cạnh quả cầu lửa cực lớn này, thỉnh thoảng lại chém nát vài con Đao Phong Lang vây quanh, rồi lại ngây người nhìn nó.
Tao còn tưởng rằng mày phô trương như thế là vì có cái kế hoạch gì đó lớn lắm, cuối cùng đợi cả nửa ngày, mày chỉ muốn chết ở trước mặt tao, để cho tao nhớ kĩ mày thêm mấy giây à?
Khốn nạn! Mày mà chết kiểu này thì khác gì kẻ hèn hả!
Ngay sau đó, báo động vang lên trong kênh giám sát chiến trường, cho thấy phía trước có một phản ứng năng lượng siêu cao.
Một quả cầu năng lượng khổng lồ lao về phía mặt trước của quả cầu lửa với tốc độ gấp đôi tốc độ ánh sáng.
Trần Phong vô thức bay giật lùi về phía sau, nhưng hắn vẫn chậm một bước, bị quả cầu năng lượng này bọc lấy.
Trần Phong đang định nhấn nút tự nổ cấp tốc bên trong chiến giáp Ngân Hà cơ sở, nhưng bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Là tôi nè, đừng hoảng hốt."
Trần Phong sửng sốt: "Phồn Tinh? Chẳng phải cô đã hỏng rồi à?"
Hắn như thể đang nằm mơ, đầu óc quay cuồng.
Phồn Tinh bật cười khúc khích: "Vốn là như thế đấy. Tôi đã biến đổi thành một cơn bão lượng tử thuần túy. Lẽ ra là mấy ngày tới, tôi nên âm thầm biến mất vào Thái Dương Hệ. Nhưng màng Dyson đã dùng cấu trúc của nó để mô phỏng hình thái gen của Chung Lôi, nên có thể miễn cưỡng giúp tôi sống được thêm một thời gian đấy."
"Vậy tình huống bây giờ của cô là như nào? Tình huống của màng Dyson là thế nào?"
"Ý thức của nó đã tiêu tán khi nó xuyên qua ô lưới điện. Tôi lợi dụng năng lượng của nó để chuyển hóa nó thành hình thái năng lượng. Tôi sống trong chấn động lượng tử do phản ứng tổng hợp hạt nhân của màng Dyson tạo thành."
Trần Phong thầm thở dài: "Ra là thế."
"Nghe có vẻ như anh khá thất vọng nhỉ?"
"Nào có, rất tốt, rất vui vẻ. Chỉ là hiện tại cô đang bị thiêu đốt cho hừng hực, chắc sẽ không thể kéo dài được bao lâu nữa."
"Đúng vậy. Nhưng tôi có thể điều động một phần năng lượng và lao ra khỏi quả cầu lửa này. Tôi sẽ cải tạo cự tượng Tinh Phong của anh, tôi cũng đã nén thuật toán của mình, vì thế, tôi có thể ngây ngốc ở trong cự tượng Tinh Phong của anh thêm khoảng mấy ngày."
Trần Phong đã thấy những thay đổi biến hóa bên trong cự tượng Tinh Phong.
Dưới sự rót vào một lượng lớn năng lượng, cự tượng dường như bị phồng lên, tái "sinh trưởng" thêm một lần.
Trần Phong nói: "Cảm ơn cô, Phồn Tinh."
"Cảm ơn tôi cái gì chứ. Chỉ cần tôi có một chút xíu cơ hội, tôi cũng muốn giúp đỡ anh nhiều hơn được chút nào hay chút ấy. Kẻ mắt kép đã nhận thấy sự thay đổi của chúng ta. Tới rồi kìa, thực là nhiều Đao Phong Lang mà!"
Sự biến động đột ngột của cự tượng Tinh Phong dường như đã khơi dậy sự cảnh giác của mắt kép, kẻ mắt kép vốn đang cố ý nhường nhịn Trần Phong lúc này lại đột nhiên tăng cường công kích.
Càng lúc càng nhiều quả bom lỗ đen hơn được thả với mật độ dày đặc, đồng thời, ít nhất là hơn 1 triệu Đao Phong Lang đang bắt đầu lao tới với mỗi bước chân sải dài mấy chục nghìn km.
Tuy nhiên, quá trình biến đổi của cự tượng Tinh Phong diễn ra rất nhanh, chỉ sau chưa đầy 10 giây, hình thái của cự tượng đã thay đổi một lần nữa, bành trướng thành một cỗ máy chiến tranh hình nhân khổng lồ với chiều cao 3000 km.
Trần Phong thử điều khiển cánh tay của mình, Warglaive khổng lồ dài chừng 2.000 km như thể gào thét, lao vút qua không trung.
Thanh Warglaive lúc này trở nên cực kỳ nặng.
Sở dĩ nặng như vậy là bởi vì mỗi một lần vung lên, hắn đều phải làm cho thanh Warglaive này đạt tới 2/3 tốc độ ánh sáng với tốc độ ở đỉnh 200.000 km / giây mà không bị bong bóng khúc dẫn bao bọc!
Nghĩ đến những lời chửi bậy và sự bất mãn của mình đối với cỗ máy chiến tranh này, Trần Phong đột nhiên cảm thấy hơi đỏ mặt.
Thực tế đã chứng minh rằng việc tạo ra một cỗ máy đơn binh đủ lớn cũng có chỗ tốt và có lợi .
Nếu như hiện tại hắn đang điều khiển một cự tượng có độ cao 80.000 km, thì hắn chỉ cần đơn giản vung một đao, chỉ cần có thể vung lên thành công, hắn có thể khiến mũi đao bay gần bằng tốc độ ánh sáng.
Bang!
Mấy ngàn con Đao Phong Lang đang lao tới đã bị đánh tan bởi lưỡi cắt chém với lực hợp nhất khổng lồ.
Tất cả đều tan tành.
Trần Phong quay người lại, rồi nhìn về phía chiến hạm lăng trụ, máu trong người như thể sôi trào.
Phồn Tinh nhắc nhở: "Đừng kích động, tôi đã tính toán qua, không thể chém được chiến hạm lăng trụ đâu."
Trần Phong lập tức tỉnh táo lại: "Được rồi, giờ cứ chém thêm vài đao, cô có thể giúp tôi phân tích thêm về nó một chút."
"Được, nếu có thể hiểu được kết cấu vật liệu của chiến hạm lăng trụ, chẳng phải là...khà khà khà..."
Phồn Tinh là một "người" cực kỳ vi diệu.
Trần Phong bị nỗi cô độc đè nén gần hai ngày, lúc này bỗng nhiên được buông lỏng rất nhiều.
Xông lên!
Mười ngày sau ...
Nhìn mặt trời tựa như đã gần trong gang tấc, Trần Phong bắt đầu chậm rãi đẩy lui.
Cự tượng Tinh Phong của hắn đang nứt toác từng mảnh một.
Gen trong cơ thể hắn cũng đang nhanh chóng sụp đổ.
Trong Thái Dương Hệ, chỉ còn lại mỗi mặt trời.
Hắn đã cực kỳ cố gắng.
Không có gì phải tiếc nuối cả, Phồn Tinh đã thu thập rất nhiều dữ liệu, cũng đã chỉnh lý xong và được ghi vào tâm trí của hắn.
Trần Phong không biết điều này có nghĩa là hắn đã phá giải vật liệu của đối phương đến mức nào, nhưng cứ được chút nào thì hay chút đó.
Hắn lại một lần nữa thực hiện lời hứa của mình, trở thành chiến sĩ trụ vững cho đến cuối cùng bên trong Thái Dương Hệ, không để sự hy sinh của hơn 40 tỷ đồng bào trở thành lãng phí.
Hắn cũng đã thử con đường thực trang ma chiến - thứ mà lẽ ra hắn không nên thử.
Con đường này hẳn là sai, bởi vì thậm chí là hắn thì cũng đã định sẵn là phải chết.
Từ góc độ phát triển lâu dài mà nói, thực trang ma chiến là con đường không mấy thích hợp, định sẵn là sẽ đổ sụp, cam chịu bị tiêu diệt đến dấu vết tồn tại cuối cùng.
Chỉ là nếu chiến tranh đang ở ngay trước mắt, việc liều mạng tạm thời để giải quyết cái trước mắt lại là một lựa chọn tốt.
Trước mặt hắn, chiến hạm lăng trụ cuối cùng mà hắn đang để mắt tới chỉ còn là dấu vết mờ mờ.
Tất nhiên đây chính là chiến quả của hắn, nhưng vẫn chưa đủ.
Mà vào lúc này, hắn đang nhìn chằm chằm dấu vết này.
Điều này cho thấy những cố gắng và nỗ lực của hắn không hề tốn công vô ích.
Trần Phong thầm nghĩ.
Lần này bọn tao vẫn thua, thua hoàn toàn triệt để.
Lần sau, tao sẽ tìm ra con đường tốt hơn.
Chiến tranh chân chính bây giờ mới bắt đầu.
Phi hành khúc dẫn, chiết diệu, độc tố vật lý, lực đại hợp nhất, phản vật chất, năng lượng tối của chúng mày, đã bị tao nhìn thấu cả rồi.
Tao cũng đã lần mò được con đường trồng trọt chiến hạm.
Màng Dyson của bọn tao sẽ mạnh hơn, hạm đội của bọn tao sẽ cường đại hơn nữa, trang bị của bọn tao cũng sẽ cường đai hơn.
Thuộc địa của bọn tao sẽ nhiều hơn nữa.
Lần tới, bọn tao sẽ không để cho Đao Phong Lang của chúng mày tiếp tục tàn phá chiến trường một cách ngang tàn bừa bãi như thế nữa!
"Nhân loại, ngươi hãy để lại một cái tên."
Hắn đột nhiên "nghe" một âm thanh mô phỏng điện tử.
Nghe không rõ giới tính, rất lạnh lùng.
Trần Phong cười gằn: "Quân đoàn trưởng quân đoàn đập nồi, Trần Phong."
Sau đó, hắn nhấn nút tự phát nổ.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, vụ nổ và ngọn lửa của nó đã nuốt chửng lấy hắn.
Haha, muốn chơi trò đánh lạc phương hướng với tao à?
Muốn lừa tao?
Muốn bắt sống tao à?
Nằm mơ à!
Cút CMN đi, chúng mày nghĩ rằng tao sẽ hài lòng với cái gọi là vinh quang rằng chúng mày đã để cho tao để lại cái tên à?
Chúng mày nghĩ đây là vinh quang ư?
Tao chỉ coi đây là một sự sỉ nhục!
Tao muốn để cho chúng mày phải nhớ thật kĩ, người tiêu diệt chúng mày chính là tao, Trần Phong.
Tao sẽ là cơn ác mộng của chúng mày.
Tạm biệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận