Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 137: Trùng Hợp Như Thế

"A? Cậu biết chơi cờ vây?"
Trần Phong gật đầu, "Biết sơ sơ."
"Cũng không tệ, ở thời đại này, rất khó tìm được người có cùng sở thích."
Đường Thiên Tâm vắt chân ngồi xuống, làm thế mời, “Vậy, để ăn mừng tôi đã thành công giữ lại một vị chiến sĩ tinh anh, làm một bàn?"
Sau một tiếng.
Đường Thiên Tâm vẫn chưa thỏa mãn nói: "Trông cậu đúng là chỉ biết sơ sơ nhưng tôi vẫn rất vui. Cảm ơn đã dốc toàn lực đánh cờ với tôi, thấy cậu đầy sơ hở như vậy so với sự tuyệt vọng khi chơi với AI, tôi cảm thấy sảng khoái hơn nhiều."
Trên bàn cờ, quân lính màu trắng do Trần Phong cầm quả thực đã tan rã sạch.
Nếu như không phải Đường Thiên Tâm không nỡ kết thúc quá sớm lần này khó được người thật đánh cờ, lặp đi lặp lại nhiều lần nhường, trận này thế cuộc đã sớm hết thảy đều kết thúc.
Trần Phong quệt mồ hôi trên trán, "Cảm ơn."
"Được rồi, hạ sĩ Trần Phong, tôi phải tham gia cuộc họp truyền tin. Nhưng trước đó, tôi muốn truyền đạt cho cậu một mệnh lệnh. Bắt đầu từ ngày mai, trừ việc hoàn thành huấn luyện cơ bản của giáp sĩ ở bên ngoài, mỗi ngày cậu đều đến tiếp cờ tôi."
Đường Thiên Tâm mỉm cười ra lệnh đuổi khách.
"Không thành vấn đề."
Trần Phong đứng dậy định đi.
Vừa lúc ra cửa, phía sau vang lên tiếng gọi của Đường Thiên Tâm.
"Trần Phong."
Trần Phong quay đầu, "Tướng quân, có gì phân phó?"
"Mục tiêu của cậu và chúng tôi giống nhau, phải không? Tôi có thể tin tưởng cậu không?"
"Tướng quân, nếu cô muốn nói về việc trở thành một quân nhân ưu tú, chiến đấu vì nhân loại, vậy mục tiêu của chúng ta vĩnh viễn giống nhau."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Đến lúc đã đi ra xa, đứng trên thềm máy bay con thoi, Trần Phong quay đầu nhìn lại, nhún vai một cái.
Vì biểu hiện của hắn quá nhạy cảm, quá ưu tú, lại còn trùng hợp biết chơi cờ vây, điều đó khiến Đường Thiên Tâm sinh ra lo nghĩ, khiến cô nàng cảm thấy, sao trên đời có thể có người trùng hợp như thế.
Trong nội tâm cô nàng nhất định đang giao chiến một phen, cũng có thể là đang phân tích chặt chẽ, cẩn thận và logic, cuối cùng, cô nàng quyết định tín nhiệm.
Trong tòa nhà huấn luyện Tinh Phong Giáp.
Giáo sư u Dương và Đinh Hổ cùng đưa ra trước mặt Trần Phong Tinh Phong Giáp mạnh mẽ kinh người.
"Nhìn từ bên ngoài, Tinh Phong Giáp giống như một cái áo da, đúng không?"
u Dương giáo sư chỉ vào Đinh Hổ bên cạnh, rồi hỏi Trần Phong.
Lúc này trên người anh Hổ là Tinh Phong Giáp có trạng thái hoàn toàn mềm hoá.
Trần Phong cảm thấy hình dung này không chuẩn xác, "Đây rõ ràng là bộ đồ của một tay đua xe F1, thêm nón bảo hộ càng giống nhau như đúc."
"Ha ha, người anh em này. Không thể tin được là trong toàn trụ sở, ngoài tôi ra thì còn có người thứ hai biết về đua xe F1! Tám trăm năm trước, từ khi người ta lần đầu sản xuất hàng loạt xe hơi bay về sau, F1 liền thoái lui khỏi võ đài lịch sử."
Lúc này một tay kỹ thuật viên đi ngang qua, chọt vào một câu.
"Cút đi, Scott! Không ai thèm thảo luận về mấy thứ đồ cổ lỗ như Schumacher hay Hakkinen với cậu đâu, chúng tôi rất bận!"
Giáo sư u Dương mắng đuổi tay kỹ thuật viên này đi, anh ta một thứ tiếng Anh cực kỳ lưu loát, rõ ràng giọng Luân Đôn.
Trần Phong cười cười với người này, "Lần sau chúng ta trò chuyện tiếp, tôi thích Hamilton (Lewis Hamilton) hơn."
"Nice! Rất tốt!"
Scott vừa cười vừa bỏ đi.
Trần Phong đã quen mặt rất nhiều người ở căn cứ Đại Tuyết Sơn nhưng bây giờ quy mô của Đại Tuyết Sơn đã lớn hơn, do đó cũng xuất hiện không ít gương mặt lạ.
Trong những gương mặt xa lạ này có người da trắng, người da đen, người Ấn Độ…, tất cả chắc là di sản trong cuộc chính biến của Sergey.
"Hạ sĩ Trần Phong, mời xem thứ bên cạnh cậu. Chẳng lẽ cậu không hiếu kỳ rằng, vậy vũ khí của Tinh Phong Giáp giấu ở đâu sao?"
Giáo sư u Dương hướng sự chú ý của Trần Phong về lại trên người Đinh Hổ.
"Đinh Hổ, khởi động hình thái cận chiến cực hạn đi."
Vì để hắn đừng có lại phân tâm, giáo sư u Dương quyết định phóng đại chiêu.
Theo một trận tiếng động ‘xì xì xì’ kỳ lạ vang lên, tầng ngoài của Tinh Phong Giáp trên người Đinh Hổ nhanh chóng tỏa ra vô số tơ mỏng, số tơ mỏng này quấn lại trên không trung, cuối cùng ngưng tụ thành một đám giáp trụ đáng sợ.
Vai đầy gai nhọn, toàn thân bao trùm giáp phòng hộ, thoạt nhìn nghiêm chỉnh như một chiến sĩ cổ đại.
Đinh Hổ duỗi tay ra phía sau, rút ra hai cây tiểu côn màu đen dài chừng 2 tấc. Bên trên tiểu côn lại lần nữa lan ra vô số tơ mỏng, cuối cùng thành một thanh đại đao dài hơn 3m.
Trần Phong hoàn toàn chấn kinh, "Đây… Đây là cái gì? Không bảo toàn lượng sao?"
Giáo sư u Dương lắc đầu, "Không, lượng vẫn được bảo toàn như cũ, trang bị toàn thân Đinh Hổ vẫn có trọng lượng là 57 kg. Thoạt nhìn thể tích được biến lớn nhưng thật ra đây là kết cấu “chạm rỗng”, cậu tiến lại gần xem đi."
Tới gần, Trần Phong mới nhìn rõ chỉnh thể, giáp trụ trông như kim loại bóng loáng và đại đao, thật sự là do vô số tơ mỏng màu đen bện thành trang bị.
Hắn hỏi: "Chạm rỗng? Sức mạnh của cái này trên Tinh Phong Giáp so với Thanh Long Giáp thì sao?"
Giáo sư u Dương kinh ngạc nói: "Không ngờ cậu cũng có chút hiểu biết về Thanh Long Giáp, cậu đúng là một tay mê muội quân đội thâm niên. Sau khi đạt hình thái này Tinh Phong Giáp mạnh hơn gấp ba lần Thanh Long Giáp."
"Công nghệ quá ghê gớm." Trần Phong cảm thán từ tận đáy lòng.
"Đinh Hổ, chuyển đổi qua hình thái bắn tỉa tầm xa."
Giáo sư u Dương tiếp tục phân phó.
Giáp trụ trên người Đinh Hổ tiếp tục biến đổi, lượng lớn vật chất màu đen từ trên trang phục đua xe của anh ta tiếp tục dâng lên.
"Trang phục đua xe" biến thành áo bó thiếp thân chặt hơn, mỏng rất nhiều.
Cùng lúc đó, kết cấu kim loại từ eo Đinh Hổ tiến vào trong tay anh ta, tiếp tục bị bao khỏa bởi tơ bện màu đen, cuối cùng tạo thành một cây súng ngắm cỡ lớn dài hơn 5m.
Giáo sư u Dương kiêu ngạo giới thiệu: "Súng Neutron tầm xa 1300 km, con số kia cũng chính là tầm bắn phóng ra ngoài của súng, nên lúc luyện tập tuyệt đối không nên xạ kích lên trời, nếu không sẽ có khả năng đánh trúng căn cứ vũ trụ của chúng ta, mặc dù không đánh thủng tấm chắn của căn cứ nhưng tóm lại là không tốt."
Trần Phong đầu thẳng lắc đầu, "Không, điều đó không có khả năng. Xạ tốc mạnh cỡ nào cũng không thể làm được, Neutron sao? Ý là bắn ra viên đạn là hạt Neutron sao? Viên đạn đâu?"
"Nguồn gốc của viên đạn là từ kho năng lượng nhiệt hạch hạt nhân, ở ngay vị trí này, nhất định phải chú ý bảo hộ. Mặt khác, lúc chạm vào mục tiêu, đạn Neutron sẽ chuyển hóa thành hạt nhân và điện từ, phóng thích thành một vụ nổ vật lý kịch liệt do năng lượng năng lượng dẫn suất lớn, sau đó lại sinh ra thêm một loạt phản ứng hoá học, tiếp tục gây nên vụ nổ hóa học. Thoạt nhìn, viên đạn chỉ trông như một lớp màn mỏng, trọng lượng của nó cũng nhẹ đến mức không cần tính, nhưng uy lực vụ nổ mà nó gây ra còn mạnh hơn lựu đạn plasma trên Thanh Long Giáp. Ngoại hình của viên đạn không có khác biệt gì lớn so với viên đạn 1000 năm trước. Cuối cùng cậu hãy chú ý quan sát viên đạn, nguyên lý của bộ phận này tôi không cách nào giải thích cho cậu được, mà có giải thích cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết phần đuôi của nó có một lực trường cỡ nhỏ, có thể kéo dài không ngừng để phóng viên đạn liên tục tiến về phía trước."
Trần Phong bắt được rất nhiều tin tức trong lời nói của giáo sư u Dương.
Ở thời đại này, khoa học kỹ thuật mà nhân loại nắm giữ hoàn toàn vượt xa lý giải của hắn, có thể trực chiết xuất ra Neutron từ trong phản ứng tổng hợp hạt nhân, thậm chí còn hình thành một viên đạn Neutron hình màng mỏng.
Đồng thời, hóa ra lựu đạn loại mạnh được nhét ở “đũng quần” của Thanh Long Giáp lúc trước có tên đầy đủ là lựu đạn plasma.
"Sức mạnh của khoa học kỹ thuật, thật sự quá vĩ đại."
Trần Phong tiếp tục cảm thán.
"Rất tốt, bây giờ Đinh Hổ, anh hãy chuyển đổi sang hình thái tiến bộ."
Từng khớp nối trên Tinh Phong Giáp lại bị ngưng tụ thành mấy chục cái ống trong không đồng nhất.
Trần Phong có thể xem hiểu cái này, mỗi cái ống tròn đương nhiên chính là tên lửa cỡ nhỏ.
Quá mức không thể tưởng tượng được.
Cả ngày đi qua, hắn học được đến bảy tám phần, rồi tự mình mặc vào thể nghiệm, "Cảm giác nó không giống sản phẩm khoa học kỹ thuật, mà giống một sinh vật hơn."
Giáo sư u Dương gật đầu, "Ở một mức độ nào đó, đây chính xác là thành quả lý thuyết sinh vật, là tạo vật giữa sinh vật và lượng tử, cũng là một trong những trang bị tiên tiến nhất của loài người hiện tại."
"Một trong?"
"Cậu có muốn xem qua một chút cự pháo trên tinh hạm của chúng ta không? Loại có thể phá hủy sao thủy chỉ trong một lần bắn."
"Có cơ hội nhất định phải xem tận mắt."
Trần Phong đột nhiên cảm thấy không chừng lần này sẽ có hi vọng.
Hắn bành trướng rồi.
Thậm chí hắn còn lười “trộm” mà lại nghĩ về việc chơi cờ với Đường Thiên Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận