Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 700: Thay Đổi Tương Lai?

Sau nửa giờ, chiếc xe đã đến ngoài cổng của một loạt cao ốc.
Trần Phong liếc nhìn ra ngoài.
Đây là một doanh trại quân đội bình thường. Hai chiếc xe bọc thép đang lao thẳng trên đường, đi ngang qua, cuốn lên khói và bụi.
Một số binh lính ngụy trang được trang bị đầy đủ đang đứng trên chiếc xe bọc thép.
Đặc biệt là ánh mắt của những người này xuyên qua cửa sổ xem và nhìn khuôn mặt phương Đông của Trần Phong với sự căm thù.
Sau khi lướt qua, xe của Ilan tiếp tục lái từ từ về phía trước, đối mặt với trạm kiểm soát đầu tiên.
Đám người Trần Phong bước xuống, nộp điện thoại di động và đi qua máy quét phát hiện kim loại toàn thân.
Không có gì bất thường khi những người khác đi qua, nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra khi Trần Phong đi ngang qua.
Máy quét báo động điên cuồng.
Các nhân viên an ninh nhìn hình ảnh mô phỏng trong màn hình, vẻ mặt bối rối.
Quái đản!
Trước đây không phải là chưa từng quét nhầm, nhưng sai đến mức toàn bộ con người là một khối kim loại sao?
Người này không phải là người, mà là người máy?
Khoa học kỹ thuật của các nước phương Đông khủng khiếp vậy sao?
Robot sinh học có thể làm được đến mức này rồi sao?
"Anh Trần, sợ là chúng tôi không thể cho anh vào, anh quá khả nghi."
Người phụ trách an ninh tại chỗ tiến lên.
Trần Phong quay sang nhìn Ilan bên cạnh, nhún vai, "Tiến sĩ Ilan, xem ra anh làm việc vô ích rồi."
Ilan vội vàng, "Không, anh phải để Trần tiên sinh vào. Tôi đã nói chuyện với, Tiến sĩ Mendelssohn, người đứng đầu căn cứ rồi."
Nhân viên an ninh đưa Ilan đến bên cạnh màn hình, chỉ vào đó và nói: "Bác sĩ Ilan, hãy tự mình nhìn đi, như thế này chúng tôi có thể thả người sao?"
Ilan không chút đắn đo suy nghĩ: "Hẳn là có chuyện gì đó với máy quét."
Người phụ trách an ninh lại khoát tay, "Tiếng sĩ, anh suy nghĩ lại đi? Viện Linton chịu trách nhiệm kiểm tra chất lượng thiết bị của chúng tôi. Tuần trước, kỹ thuật viên của Viện Linton đã đến hiệu chỉnh lại thiết bị."
Ilan: "Ồ."
Trần Phong không ngạc nhiên trước tình huống này.
Chuyện nhà, đương nhiên chính hắn rõ.
Thể trạng hiện tại của hắn từ lâu đã phát triển đến một tầm cao khó tin đối với người hiện đại, sức mạnh cơ thể thực sự có thể so sánh với một số bộ phận kim loại.
Đồng thời, để cung cấp thể năng mạnh mẽ này, hàm lượng hồng cầu và độ sệt trong cơ thể hắn đã vượt xa tưởng tượng của người thường.
Với nồng độ chất điện phân trong cơ thể mình, quá dễ dàng để phá vỡ sự cân bằng của điện áp cảm ứng từ trường khi đi qua máy dò.
Bên kia, Ilan đang chiến đấu với đối phương dựa vào lý lẽ biện luận, anh ta nói rằng với kiến thức của Trần tiên sinh, không thể có hứng thú với việc theo dõi bí mật liên bang.
Cuối cùng, sau khi Tiến sĩ Mendelssohn, người đứng đầu căn cứ, đến, mọi thứ đã có chiều hướng tốt hơn.
Tiến sĩ Mendelssohn này thực ra cũng là một gương mặt quen thuộc, ông chính là vị trưởng nhóm vật lý đã phát biểu ý kiến trong hội nghị cách đây vài ngày và tính toán tương đối chính xác chu kỳ tuần tra Thái Dương Hệ của nền văn minh Mắt Kép.
Trần Phong không ngạc nhiên chút nào, hắn đã xem hồ sơ của Mendelssohn trong các tư liệu lịch sử.
Nhân viên an ninh ban đầu đồng ý cho những người này vào trong, nhưng vẫn yêu cầu Trần Phong cởi quần áo và kiểm tra toàn thân.
Loại ý đồ không an phận này tất nhiên đã bị Trần đại sư từ chối.
Hắn chỉ vào màn hình và nói: "Theo thiết bị của bạn, tôi có vấn đề ở toàn bộ cơ thể. Tôi không nghĩ rằng mình cần cởi quần áo, các người nên tìm một con dao đến đây và xẻ thịt lấy xương đi kiểm tra. Vậy mới là an toàn nhất."
"Nếu Trần tiên sinh không phiền, chúng tôi thực sự muốn thử."
Một trung sĩ da trắng nhỏ con phía sau đội an ninh lên tiếng.
Trần Phong mỉm cười, "Trước đây cũng có người thử, nhưng kết quả không mấy vui vẻ. Tôi đã dám tới đây, đương nhiên là vì tôi có thể đi bất cứ nơi nào trên trái đất. Nếu các người muốn thử, cứ đến mà thử."
Hai tiến sĩ Mendelssohn và Ilan lập tức tức giận, họ liên tục quở trách sự liều lĩnh của vị trung sĩ và bày tỏ rằng họ sẽ kỷ luật anh ta.
Trần Phong xem trò vui suốt hành trình và không tỏ rõ ý kiến gì.
Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải này, cả nhóm đi vào bên trong.
. . .
Đây là một đám người nối dài: Ilan, trợ lý của Ilan, Mendelssohn và hai nhà nghiên cứu cấp cao khác bao quanh Trần Phong thành một nhóm, đi cùng nhau, rất cẩn thận.
Trần Phong tự hỏi: "Các người đang làm gì ở đây?"
Ilan lúng túng: "Dù mặt đất là lãnh thổ của quân đội nhưng điều chúng tôi muốn làm là trao đổi học thuật sâu rộng chưa từng có giữa phương Đông và phương Tây. Khu vực 52 được coi là một trong những bí mật lớn nhất của chúng tôi. Không loại trừ khả năng có thể có những người mưu tính cực đoan, lên kế hoạch cho một số điều xấu trong hệ thống quân đội. Vì vậy, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho anh. Anh có thể yên tâm rằng chúng tôi sẽ không đùa bỡn với sự an toàn tính mạng của anh."
Trần Phong hiểu ý, lén lút trợn mắt, "Nếu anh sớm nói phiền phức như vậy, tôi đã không tới. Bản thân tôi không phải sợ mà các anh cũng không phải chết."
Hắn thực sự sợ Ilan bắn một phát vào đầu, tuy nhiên sau đó lại không mất máu.
Mendelssohn nói: "Trong tình huống bình thường, điều đó sẽ không xảy ra. Hơn nữa những gì chúng ta sẽ làm là đại sự thay đổi tương lai của nhân loại, kể ra cũng thích hợp để mạo hiểm một chút. Trần tiên sinh, ý nghĩa của chuyến thăm lần này của anh cũng không kém gì tổng thống Nixon đến thăm Trung Quốc năm đó. Đây được gọi là hành trình phá băng. "
"Ha ha ha ha, gì mà phá băng hay không phá băng chứ. Toàn cầu hóa là không thể đảo ngược, mọi người trên toàn thế giới đã và đang làm việc chăm chỉ theo hướng này."
Mendelssohn: "Ha. . . Ha ha, đúng, đúng. Nhưng chúng tôi có thể cố gắng làm tốt hơn."
Trần Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, lại buồn cười.
Nói như thể đó là sự thật.
Thay đổi tương lai?
Không ai trong các người biết, tôi đã 8 lần thay đổi tương lai của nhân loại.
Chà, có lẽ chỉ là 7.
Bạn cần đăng nhập để bình luận