Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1375: Giáo Viên Mới

Khi Trịnh Phong ăn no xong, Đường Thiên Tâm vươn tay cầm lấy khăn giấy từ người máy trí năng, vừa lau miệng cho Trịnh Phong vừa nói: “Ăn kĩ một chút, không nhai mà đã nuốt sẽ có hại cho dạ dày."
Trịnh Phong gãi đầu cười: "Sao quan niệm của em lại truyền thống xưa cũ thế nhỉ, chúng ta bây giờ đã có độ thức tỉnh gen cao như vậy, khả năng tiêu hóa so với trước kia đã mạnh hơn nhiều rồi."
Đường Thiên Tâm định thần lại: "Đúng nhỉ, gần đây em đọc quá nhiều sách cổ nên quên mất. Có điều, sau khi em rời đi, anh phải học cách tự chăm sóc bản thân đấy. Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ hỏi em, hoặc hỏi ba mẹ anh, hoặc hỏi ba em cũng được. "
"A? Em đi đâu vậy?" Trịnh Phong ngẩn tò te.
"Em phải rời khỏi tinh hệ Liệt Dương 3, đến tinh vực Vân Đỉnh để gánh vác một trọng trách nặng nề hơn. Sau này... anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy."
"Ồ thế à."
Trịnh Phong ngơ ngác nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong sân nhỏ có chút im lặng.
Thật lâu sau, Đường Thiên Tâm phá vỡ bầu không khí, hỏi: "Sao anh không bảo em đừng đi?"
Trịnh Phong nhỏ bé lắc lắc đầu một cái: "Tại sao phải ngăn cản em? Chúng ta là quân nhân. Anh nhớ rõ trong sử sách có nói, trong quá trình phân tán tiến lên của hạm đội Vô Danh, có rất nhiều đứa trẻ trạc tuổi chúng ta đã tham gia tới mấy chục trận chiến lận đó. Anh quá ngu ngốc, học tập quá chậm, nhưng em phải chờ anh đó. Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành đại đội trưởng 'thanh gươm sắc bén' của em."
Đường Thiên Tâm há miệng, không khỏi kinh ngạc.
Trước đây cô luôn cảm thấy Trịnh Phong không khác gì những đứa trẻ của thế kỷ 21, nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy vị anh trai nhỏ này đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều.
"Ừm. Em sẽ đợi anh."
Khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Phong tiễn Đường Thiên Tâm tới cửa, đưa mắt nhìn cô lên chiếc tàu con thoi nhỏ.
Tàu con thoi đóng lại cửa khoang phía dưới, phát ra âm thanh ong ong, bong bóng khúc dẫn công suất thấp màu đen nổi lên, quấn nó vào trong, sau đó, tàu con thoi từ từ bay lên, đi qua lối đi đã mở trên vòm trời của căn cứ dưới lòng đất.
Lối đi đóng lại.
Trịnh Phong chợt quay đầu lại, nhắm mắt đứng đó một hồi, sau đó xoa xoa mũi, lại bật thiết bị huấn luyện chiến đấu lập thể lên.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi này, cậu bé Trịnh Phong nho nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Trịnh Phong lê tấm thân mệt mỏi đến trường, vừa bước vào lớp đã thấy các bạn cùng lớp thường thường rất ít khi nói chuyện phiếm với nhau nhưng nay lại đang bàn luận sôi nổi về vấn đề gì đó.
Hắn bước lại gần và hỏi thì mới biết hôm nay có một lão sư mới thuộc khối kiến thức quân sự sẽ đến lớp của hắn.
Không giống như các lão sư khác, nghe bảo lão sư mới đến từ hành tinh mẹ xa xôi - quê hương của nhân loại, đã tham gia thực chiến rất nhiều lần và có đóng góp công lao hạng nhất nữa.
Vốn dĩ, anh ta có cơ hội đảm nhận một vị trí quan trọng trong tinh vực Vân Đỉnh, nhưng không biết tại sao, anh ta lại quyết tâm trở thành một giảng viên trong căn cứ ẩn của hành tinh số 7, vô cùng thần kỳ.
Trịnh Phong trợn mắt xem thường, thấy chả có gì thú vị cả, nhân loại trên hành tinh mẹ thì cũng là nhân loại, chẳng phải cũng là 2 con mắt 1 cái mũi giống nhau à, việc gì phải kinh ngạc như thế chứ.
Còn cái gì mà đóng góp công lao hạng nhất chứ, em gái tôi cũng làm được đó!
Khoảng nửa tiếng sau, Đinh Hổ mặc quân phục thượng úy, chắp hai tay sau lưng, ngẩng cao đầu bước vào lớp học.
Một đám trẻ nghển cổ ngước nhìn Đinh Hổ với ánh mắt như thể đang nhìn một con khỉ đột trong vườn thú.
Đinh Hổ nhìn xung quanh, vô thức dừng ở trên người Trịnh Phong - cái thằng nhóc thoạt nhìn rõ ràng lớn tuổi hơn các bạn cùng lớp - chừng 2 giây, sau đó nói: "Xin chào các bạn học, tôi là Đinh Hổ, giáo viên lý thuyết quân sự mới của các bạn. Tôi chủ yếu phụ trách giám sát việc huấn luyện khả năng chiến đấu của bạn, cho các bạn biết cách tự trau dồi bản thân theo từng năng lực cá nhân, tại sao mắt kép muốn tiêu diệt chúng ta, tại sao nhân loại phải chiến đấu, nhân loại đã làm thế nào để càng đánh càng mạnh, và những tình huống có thể gặp phải khi chúng ta mở ra mái vòm trung tâm Ngân Hà."
Đám học sinh rối rít gật đầu.
Trịnh Phong vô thức ngáp một cái, buồn ngủ.
Trong hệ thống giảng dạy ngày nay, các lớp sơ cấp và trung cấp của giáo dục Ấu Nhi chủ yếu nói về kiến thức cơ bản, giúp trẻ hình thành quan điểm khoa học hữu ích tương đối đầy đủ cũng như khả năng học tập có hệ thống càng sớm càng tốt, có như vậy, sau này trẻ mới có thể thích ứng với nhu cầu vị trí công việc càng sớm càng tốt.
Khi bước vào lớp cao cấp, khi bọn trẻ tiếp thu nhanh chóng những kiến thức cơ bản xong, cũng là lúc bọn trẻ hiểu biết đầy đủ hơn về bản chất của vũ trụ và bản chất của nhân loại.
Đây không phải là những kiến thức khoa học cứng nhắc, mà nó liên quan đến nhân sinh quan của từng học sinh, vô cùng quan trọng.
Mặc dù dưới sự kiểm soát của quy ước vận mệnh, nhân loại có thể tránh được khả năng xảy ra phản loạn và sự ích kỷ tuyệt đối, nhưng bộ giáo dục của đế chế vẫn kiên định cho rằng, không thể hoàn toàn giao phó cho sự ràng buộc của quy ước vận mệnh được, mà cần phải khơi dậy được ý thức kẻ thù chung của từng cá nhân.
Chuyện này cũng chẳng có vấn đề cả.
Vấn đề duy nhất là Trịnh Phong bây giờ đã là một đứa trẻ 6 tuổi, rất khó để học kiến thức lý thuyết, nhưng lại khá nhạy bén và hứng thú với những thứ liên quan đến trạng thái tư tưởng, phẩm cách cá nhân, và bản chất của chiến tranh.
"Cậu kia là ai? Đứng lên cho tôi! Cậu có ý gì?"
Đinh Hổ nhìn chằm chằm vào "học sinh lưu ban".
Trịnh Phong chậm rãi đứng lên: "Hức, có chuyện gì vậy ạ?"
"Tại sao cậu lại ngáp? Muốn thị uy với tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận