Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 215: Điều Này Quá Mức Vô Lý

Xem xong đoạn này, cả người Trần Phong đại sư nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà.
Điều này có thể nói rõ, trong tuyến thời gian này, Sergey đích thị là fan ruột của hắn.
Thổi phồng quá mức!
Đại sư tỏ vẻ, tôi phục rồi!
Khó trách sau khi tới đây, hắn phát hiện địa vị giang hồ của mình cao đến mức khó hiểu, thậm chí, tượng đài so với Chung Lôi còn nhiều hơn, cao to hơn.
Đường Thiên Tâm đường đường là một Thiếu tướng, ấy vậy mà chỉ bởi vì mình có vóc dáng cực giống với "Trần Phong đại sư", liền hào hứng muốn gặp mặt.
Một nghiên cứu viên đỉnh cấp như u Thanh Lam, trong quá trình dạy học lại chiếu cố mình quá mức như vậy, chắc chắn không chỉ vì Đường Thiên Tâm, mà tất nhiên, không thoát khỏi liên quan đến khuôn mặt đẹp trai này.
Còn có Đinh Hổ ấm áp như gió xuân.
Lúc trên đường đi, gặp những người xa lạ kia, ai nấy đều nở nụ cười ôn hòa đầy thiện chí...
Vân vân và vân vân...
Lúc này, Trần Phong đại sư mới biết, rốt cuộc thì gương mặt này của hắn tốt đến mức nào.
Thẻ mặt, chính là chiếc thẻ đen Amex (Thẻ American Express Centurion) dễ dàng sử dụng nhất trên thế gian này.
Trong quá khứ, lần trở lại hiện đại, Trần Phong luôn lợi dụng nguồn tài nguyên thu được trong tương lai để chuyển thành lợi ích.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần này xuyên qua tương lai, lại bởi vì thành tựu mà mình lưu lại trong quá khứ mà nhận được lợi ích.
Lịch sử về sau, tiến triển nhanh hơn rất nhiều.
Trong giai đoạn 2550~2620, nhân loại vừa tập trung phát triển cuộc sống một cách phồn vinh thịnh vượng, vừa cách mỗi mười năm lại phóng một phi thuyền lao ra Thái Dương Hệ.
Cho dù luôn thất bại, thì các khoa học gia vẫn luôn hy vọng thông qua những lần như vậy mà thu nhận được càng nhiều tin tức hơn.
Năm 2633, nhân loại hoàn thành toàn bộ tích lũy kỹ thuật, cũng cạn kiệt tài nguyên của thời đại để chế tạo ra phi thuyền chở người khổng lồ.
Có đến trăm người ngồi trên chiếc phi thuyền chở người cỡ lớn này, mang theo hơn 10 triệu phôi thai, tựa như con thiêu thân lao ra ngoài Thái Dương Hệ.
Trình độ kỹ thuật tạo nên chiếc phi thuyền chở người khổng lồ này, dường như đuổi kịp với trình độ tạo ra chiến hạm Tinh Không cỡ lớn mà Trần Phong từng sử dụng ở tuyến thời gian trước. Bên trong áp dụng rất nhiều kỹ thuật được "sinh ra" trước 200-300 năm so với tuyến thời gian cũ.
Thật đáng tiếc, vẫn thất bại.
Nhân loại không tiếp tục phí công vào những việc chưa thể chắc chắn trong tay như thế này nữa, mà bắt đầu dồn toàn lực khai phá tiềm lực bên trong.
Nhờ Trần Phong thay đổi vận mệnh của tập đoàn u Hòa và Lại n, mà những kho tàng quý báu của bọn họ để lại đã bộc phát uy lực.
Lại n đã đặt nền móng cho sự phát triển năng lượng mới của con người, dựa trên nguyên lý quang hợp mà anh ta đã tìm ra vào ngàn năm trước.
Năm trăm năm sau, Lại Văn Minh dựa trên nền móng này mà thăng hoa, để lại rất nhiều thành quả.
Mấy chục năm sau, kẻ thu thập Sergey hoàn thành thiết kế lý luận tổng thể của màng Dyson.
Lại thêm 200 năm nữa trôi qua, năm 2755, nhân loại lợi dụng tài nguyên sẵn có của Thái Dương Hệ để xây dựng màng Dyson.
Một màng Dyson hình elip cực lớn nằm giữa quỹ đạo của Thổ Tinh và Thiên Vương Tinh, nó có thể chuyển đổi ánh sáng mặt trời được chiếu xạ bởi mặt trời thành điện năng, với tỷ lệ chuyển đổi năng lượng là 35%, và truyền điện năng đến các hành tinh khác thông qua cáp vũ trụ siêu dẫn.
Dựa trên đặc tính sinh học lượng tử, màng Dyson có thể tự mình sinh trưởng, càng lúc càng dày hơn, kèm theo đó, tỷ lệ chuyển đổi năng lượng sẽ tăng dần từ mức 35%.
Kể từ đó, nhân loại chân chính đạt được nguồn nhiên liệu gần như vô hạn, dùng mãi không cạn.
Từ một kẻ bị giam trong lòng văn minh thứ cấp, nhân loại "chó cùng rứt giậu" lật ra một trang mới.
...
Trong 200 năm tiếp theo, trình độ khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại phát triển cực nhanh.
Mặc dù Thái Dương Hệ vẫn còn bị phong tỏa, nhân loại vẫn không có cách nào đặt chân ra ngoài biên giới, dẫn đến con đường phát triển của khoa học kỹ thuật có chút quái dị, nhưng trong việc khai thác tài nguyên nội lực, nhân loại đã đạt được cực hạn.
Lần xuyên qua trước của Trần Phong, mãi đến tận thời khắc cuối cùng, nhân loại mới biết được Thái Dương Hệ đang bị nén, tốc độ ánh sáng thấp hơn 300.000 km mỗi giây.
Nhưng lần này đã khác, sau khi nhân loại xây dựng xong màng Dyson, liền nhận thức được sự thay đổi của tốc độ ánh sáng và không gian.
Nhưng không giống như những gì Trần Phong từng lo lắng, nó không hề trở ngại sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại.
Năng lực thích ứng của nhân loại cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Trần Phong.
Giống như những gì Chung Lôi đã khuyên Trần Phong, đừng xem văn minh nhân loại giống như một đứa trẻ, không cần phải che chở từng li từng tí.
Tình huống bây giờ đã chứng minh câu nói kia của Chung Lôi một cách hoàn mỹ.
Các khoa học gia hoàn toàn thích ứng với những quy tắc vật lý vũ trụ mới do dự thay đổi của tốc độ ánh sáng, chẳng có gì đáng để lo ngại cả.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều rõ ràng, rằng nhân loại xác thực đang giãy dụa trong một bàn cờ do kẻ xâm lăng vẽ ra.
Nếu quy tắc vũ trụ đã thay đổi, thì nhân loại cũng phải phát triển khoa kỹ thuật dưới quy tắc méo mó của kẻ địch. Vậy thì, dựa trên lý thuyết, bất kể nhân loại cố gắng đến đâu, thì cũng không thể thoát khỏi "gông xiềng" mà kẻ xâm lăng đã tạo ra.
Nếu như không phải vi khuẩn S mang đến Đại Tai Biến, rèn luyện tính dẻo dai của nhân loại, thì có lẽ khi nhận ra điều này, nhân loại đã sớm phát điên.
Nhưng thật may, nhân loại vẫn âm thầm tập tễnh đi trước.
Vi khuẩn S cơ hồ phá hủy toàn bộ văn minh, nhưng cũng tình cờ để lại tài sản tinh thần vô giá cho nhân loại.
Cho dù là 'chó cùng rứt giậu', nhân loại cũng muốn đấm vỡ hai chiếc răng cửa của kẻ xâm lăng.
Trần Phong cảm nhận được sự khí khái của thế nhân, đồng thời, cũng chìm đắm trong đó.
Đọc xong mớ lịch sử này thì cũng đã là 4h sáng, Trần Phong duỗi người, nằm vật xuống giường.
Nhưng hắn không lập tức chìm vào giấc ngủ, mà kê cao gối, cẩn thận phân tích tất cả tin tức mà mình vừa thu thập được.
Giá trị của việc xem lịch sử không phải là trò tiêu khiển, mà hắn muốn khám phá những thông tin có sẵn, cùng với những quy luật khách quan từ những gì đã xảy ra trong quá khứ, để tạo thành cơ sở lý thuyết, xây dựng các kế hoạch trong tương lai.
Phán đoán của Sergey là hoàn toàn chính xác.
Sự xuất hiện của vi khuẩn S chính là biện pháp bổ sung, khi kẻ xâm lăng phát hiện "Thế Ngoại Chi Ca" mất đi hiệu lực thâm nhập vào tư duy của nhân loại.
Chẳng qua, có lẽ kẻ xâm lăng cũng không ngờ rằng, mưu kế độc như vậy lại mất hiệu lực trước sự đồng lòng hiệp sức phản kháng của nhân loại.
Nhân loại quả thực đã phải bỏ ra một cái giá quá đắc, nhưng suy cho cùng, kết quả không những không suy tàn, mà trái lại, còn phát triển tốt hơn.
Điều này chứng minh, mặc dù kẻ xâm lăng cường đại vượt sức tưởng tượng, nhưng vẫn sẽ đi phải một nước cờ tệ hại, không hề đẹp mắt.
Sự tự tin của Trần Phong nhận được sự cổ vũ vô cùng lớn.
Trong lòng hắn, kẻ xâm lăng đã không cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng nữa.
"Nước cờ" vi khuẩn S này của địch nhân xem như thất bại, đồng thời, còn bộc lộ nhược điểm của đối phương.
Chênh lệch 500 năm giữa việc xuất hiện rào chắn Thái Dương hệ và sự xuất hiện của chiến hạm kẻ xâm lăng, hẳn là cố định.
Trước khi chiến hạm của kẻ địch đến, bọn họ chỉ có thể dựa vào rào chắn Thái Dương Hệ để chơi vài "tiểu hoa chiêu" để khống chế Trái Đất từ xa.
Như vậy, hành động của họ chắc chắn cũng có hạn chế, nhất định là có một giới hạn nào đó.
Bằng không, sức mạnh của vi khuẩn S đã cường đại hơn rồi.
Hoặc là, bọn họ căn bản không cần phải tốn công tốn sức như thế, dù là "Thế Ngoại Chi Ca", dù là vi khuẩn S.
Trong chuyện này, ẩn chứa một nghịch lý không dễ dàng phát giác.
Rào chắn Thái Dương Hệ kinh khủng như vậy, bỗng dưng xuất hiện không một chút dấu hiệu nào, thậm chí, còn có thể nén cả không gian, hàm lượng khoa học kỹ thuật cao đến mức nghịch thiên.
Thế nhưng, bản thân kẻ xâm lăng lại vô cùng sợ hãi tiếp xúc trực tiếp với nhân loại.
Hơn nữa, dù nhìn thấy được thất bại của chiến lược vi khuẩn S, bọn họ cũng chỉ trơ mắt nhìn nhân loại vì vi khuẩn S mà càng lúc càng mạnh hơn, chứ chưa bao giờ tăng thêm tốc độ rút ngắn thời gian để nhanh chóng đạt được mục đích.
Thời gian vẫn tiến về phía trước.
Theo lý thuyết, tình huống lớn nhất có thể là như vầy, máy thám trắc của kẻ xâm lăng đã bắt được tín hiệu từ Voyager, phân tích xong số liệu, cũng đã mang số liệu trở lại đại bản doanh của đối phương.
Đại bản doanh đã đáp trả bằng cách, phóng một tầng rào chắn phong tỏa cấp hằng tinh hệ, rồi phái chiến hạm đến đây.
Chỉ trong nháy mắt, tầng rào chắn phong tỏa đã thực hiện một chuyến lữ hành vượt qua một khoảng cách cực dài, đến đây vào năm 2500, và bắt đầu chiếm giữ và phong tỏa Thái Dương Hệ.
Nhưng chiến hạm vẫn 'treo' lại phía sau, không cách nào vượt qua sự chênh lệch 500 năm kia.
Điều này quá mức vô lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận