Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 681: Trực Giác Là Cái Gì?

"Tất nhiên, những người được nhớ đến trong Ban nhạc Cứu Thế là 5 người chúng ta và con trai của ông Âu Quốc Hoa, chồng của Tống Tư Vũ, và cha của Âu Thiên Văn và đệ tử duy nhất của Trần Phong."
Âu Tuấn Lãng: "Hả? Chuyện này. . ."
Mập Mạp bỗng nhiên bấn loạn, trên trán viết hoa một chữ “THẢM HẠI”.
Trần Phong nhìn bộ dạng tuyệt vọng của anh ta thì an ủi: "Thật ra thì không sao. Đến thế kỷ 30, anh cũng đã trở nên nổi tiếng. Thật ra còn là siêu nổi tiếng."
Mập Mạp lại chuyển từ buồn sang vui, "Thật sao? Sao em lại trở nên nổi tiếng?"
Trần Phong ho nhẹ một tiếng, "Giống như anh đoán."
"Cái gì?"
"Anh là người tiên phong của gia tộc họ Âu. Anh và Tống Tư Vũ rất lợi hại, rất lợi hại, rất lợi hại. 1000 năm sao, gia tộc họ Âu của anh sẽ là một gia tộc rất lớn, và có rất nhiều nhân tài."
Mập Mạp hiểu rồi.
Lại Ân bên cạnh không nhịn được cười, không khỏi đi tới phân tích lý trí.
"Cũng giống như dòng dõi đua ngựa đỉnh cao, mỗi thế hệ đều có thể truy ngược. Tổ tiên của con ngựa đua số một thế giới Tia Chớp có thể truy ngược đến 1000 năm."
Trần Phong gật đầu, "Đúng vậy."
Lại Ân tiếp tục phân tích một cách lý trí, "Nhưng công lao chính hẳn là thuộc về gen trội của Tống Tư Vũ, người thừa kế chỉ số IQ cao."
Trần Phong ho nhẹ một tiếng, "Thật không tiện nói, tổ hợp gien khá là bí ẩn. Không loại trừ khả năng tổ hợp giữa thiên tài và ngu ngốc sẽ trải qua đột biến kỳ diệu."
Tâm lý của Mập Mạp bùng nổ ngay tại chỗ.
"Có nghĩa là tôi hay phải nói là con trai của cha tôi, hoặc cha của con trai tôi, hoặc người đàn ông của vợ tôi, hoặc đồ đệ duy nhất của sư phụ, hoặc tổ tổ tổ tổ nội của Âu Thanh Lam, là con ngựa giống đầu tiên của thế hệ gia tộc Âu phồn thịnh?"
Trần Phong giơ hai tay, "Đúng vậy, không vậy thì còn sao? Chẳng lẽ không đúng? Anh muốn cùng chú Âu làm xét nghiệm quan hệ cha con?"
Âu Mập: "Em. . . haiz, quên đi, em gánh vác được, em sẽ nghĩ cách."
"Đã bảo không được hỏi rồi, bây giờ anh gánh không nổi lại quay sang trách tôi?"
Âu Tuấn Lãng gục đầu xuống, "Không trách sư phụ, trách em không có bản lĩnh."
Trần Phong rốt cuộc cũng đứng lên, vỗ vỗ vai anh ta, nói vài lời sâu xa ý vị: "Thật ra, anh cũng đừng coi thường chính mình. Tiểu lão đệ à, anh luân hồi thật tốt đấy."
Âu Mập khóc ròng.
. . .
Sau khi trêu chọc Mập Mạp, tâm trạng của Trần Phong cũng thoải mái hơn.
Lại Ân ở bên cạnh thậm chí còn nở một nụ cười hiểu ý.
Anh chàng Âu Tuấn Lãng này thực sự không phải rác rưởi như vậy, anh ta khá có tài ca hát.
Còn những khía cạnh khác thì thực sự rất khó nói.
Trần Phong cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Vì con hàng Mập Mạp này bề ngoài khá ngốc nghếch, nhưng trí não vẫn rất tốt, lúc chấn chỉnh Chu A, thủ đoạn quỷ quyệt của Mập Mạp khiến Trần Phong có chút kinh ngạc, nhưng không biết tại sao, chỉ có làm việc là không ra hồn.
Có thể đây là định mệnh, vạch xuất phát của đời anh ta là cái đích của người khác có lẽ đã vắt kiệt số mệnh cuộc đời của anh ta rồi.
Đây có thể là số phận.
Không để ý đến Mập Mạp nữa, Trần Phong quay sang trò chuyện với Lại Ân.
Lúc đầu hai người nói về tình hình gần đây của Viện Nghiên cứu Tinh Phong.
"Những người kia không còn tới kiếm chuyện nữa chứ?"
“Không. Tất cả đã kết thúc vào sáng nay.” Lại Ân gật đầu, “Thực ra, những chuyện này đều do Âu tổng chịu trách nhiệm. Tôi không tham gia nhiều. Anh biết đấy, tôi không giỏi ứng đối mấy thứ này.”
Trần Phong cười nói: "Với đầu óc của anh, nếu anh muốn học thì trên đời này hẳn là không có cái gì anh không học được. Cái gọi là bản chất của chính trị, thật ra là tâm lý học và thống kê."
"Vì không thích nên tôi không thể học chúng đến cao thâm, điều đó khá vô nghĩa. Dù tôi có suy nghĩ nghiêm túc đến đâu cũng không bằng một số chính trị gia bẩm sinh. Cái gọi là ý thức chính trị một phần dựa vào kinh nghiệm, phần khác dựa vào trực giác. Có người bẩm sinh đã giỏi rồi."
Trần Phong gật đầu, "Vì vậy, đây cũng là điều khó tin được ở nhân loại. Trực giác rất quan trọng, nó cho phép chúng ta làm những điều ngoài khả năng của mình."
Lại Ân: "Chẳng hạn như đánh bại một kẻ xâm lược ngoài hành tinh mà vốn không thể bị đánh bại?"
"Chính xác."
Lại Ân ngồi xuống bên cạnh hắn, "Vậy anh cho rằng trực giác là cái gì?"
Trần Phong: "Đầu tiên chúng ta hãy suy đoán xem tư duy của nhân loại là gì. Cổ nhân cho rằng đó là linh hồn. Tiên hiệp lại cho đó là thần thức, trong khi các lập trình viên hàng đầu lại cho rằng tư duy là một chương trình đặc biệt phức tạp. Tất nhiên, trong thế kỷ 21, cũng có người nghĩ rằng tư duy của con người thực chất là sự sụp đổ lượng tử trong nguyên tử phốt pho.”
Lại Ân: “Tôi đồng ý với tuyên bố cuối cùng. Nhưng chuyện này khá là siêu hình và không thể đem ra làm căn cứ xác minh hay so sánh được. Đồng thời, điều này cũng phủ nhận tính khả thi của một công nghệ khác mà nhiều người đang mong chờ, đó là chuyển giao tư duy và tính bất tử cơ học."
"Tôi cũng đồng ý với nhận định này. 1000 năm sau, tôi đã thấy một tuyên bố rõ ràng hơn, phức tạp hơn nhiều so với sự sụp đổ lượng tử của một nguyên tử phốt pho đơn giản. Nhiều sự sụp đổ lượng tử của các mức năng lượng cực thấp đã tập hợp lại với nhau để tạo thành ‘bão tư duy lượng tử’. Bản chất trong suy nghĩ của chúng ta là một cơn bão lượng tử vừa có quy luật vừa không quy luật. Trí nhớ của chúng ta là phần khá có quy luật của cơn bão lượng tử và những suy nghĩ tạm thời đang phát tán của chúng ta là phần không quy luật."
"Hai bộ phận không thể tồn tại độc lập, mà phải dựa vào nhau mới được coi là một con người hoàn chỉnh. Khi chúng ta học kiến thức mới, cơn bão lượng tử trong não lúc đầu không có quy luật. Nhưng qua rèn luyện và củng cố trí nhớ, cơn bão lượng tử vốn không có quy luật dần xuất hiện quy luật nhất định, đó chính là cách hình thành trí nhớ. Tất nhiên, trí nhớ cũng sẽ bị lãng quên. Lý do của sự lãng quên là bản thân lượng tử có xu hướng bất thường và quy luật hình thành do nhào trộn cưỡng bức chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng không thể ngăn cản hướng đi từ trật tự sang rối loạn của nó."
Lại Ân: “Nhưng chúng ta cũng có thể thiết lập lại quy luật bằng cách học lại và sử dụng nhiều hơn trong công việc và cuộc sống”.
Trần Phong gật đầu, "Ừ. Chúng ta có thể coi những ký ức rời rạc của chúng ta giống như những vòng xoáy nhỏ tạo nên bão lượng tử. Vì sự khác biệt về phạm vi và kinh nghiệm của người học, những vòng xoáy nhỏ này sẽ thuộc cùng một loại và chúng sẽ tương tác với nhau. Chúng ta khó có thể nhận ra mối liên hệ này, nhưng vào một số thời điểm nhất định, khi cảm xúc của chúng ta có mong muốn đặc biệt về điều gì đó, mong muốn giải quyết vấn đề sẽ trở thành động lực khiến quy luật lớn hơn này xuất hiện một cách tự nhiên, điều này đã trở thành trực giác của chúng ta."
Lại Ân: "Vậy anh cho rằng trực giác được xây dựng dựa trên hệ thống kiến thức tương đối hoàn chỉnh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận