Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 433: Ban Mã Hoàng Tử

"Lại còn nói là không có chuyện gì, trông cô như thể sắp khóc đến nơi ấy."
Chung Lôi lau lau tay mình, nhìn thấy tay của hắn cũng dính đầy kem, liền không chút kiêng kỵ, cầm tay hắn lau luôn một thể.
Cô nàng vừa dùng ngón tay mảnh khảnh túm khăn giấy nhẹ nhàng lau cho hắn, vừa phân minh trong miệng: "Thực sự là không có chuyện gì mà. Anh cũng biết là những người làm sáng tác như chúng ta đều có cảm xúc phong phú mà, bỗng nhiên hơi biểu lộ cảm xúc một tí thôi. Nhưng sao anh lại ngồi đây ngẩn ngơ một mình thế này?"
Trần Phong thản nhiên bịa chuyện: "Đang nghĩ tới chút chuyện, nên có hơi tập trung quá mức."
Để che đậy, hắn cúi đầu liếm ly kem trên tay, khá lạnh, cũng rất ngọt, là mùi vị hơi quen thuộc.
Chung Lôi ra vẻ hết cách.
"Thật là, vừa rồi tôi nhìn thấy anh ngồi ở chỗ này nên mới chạy đi mua kem, vốn định chờ anh hồi hồn, nào biết anh lại ngẩn người lâu như vậy chứ, kem cũng tan cả rồi. Đây chính là vị dâu tây truyền thống khó mua nhất đấy."
Trần Phong sững sờ, đồng tử đột nhiên co rụt, kinh ngạc xuất thần.
Dâu tây.
Chung Lôi đang cúi đầu liếm kem ly, đồng thời, cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Cô nàng đột nhiên cảm thấy thứ trong tay không còn ngọt nữa.
Tính tình của Chung Lôi vừa đơn giản, lại vừa phức tạp.
Khi Trần Phong tiếp cận cô nàng lần đầu tiên, một câu nói không rõ ràng đã cấp tốc chọc giận cô nàng, vì vậy mà thái độ của cô cực kỳ ác liệt.
Lúc đó, cô nàng hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Trần Phong, nên lười phải suy xét này nọ, lộ ra kiểu EQ thấp.
Càng về sau, khi Trần Phong dạy cô nàng cách ứng phó với Lâm Hữu Đức và Chu A, lợi dụng chính âm mưu của đối phương để đạt được mục đích riêng của mình, cô nàng vẫn biểu hiện rất trì độn.
Khi đối mặt với những người và những điều mà cô nàng không quan tâm và không muốn biết, đầu óc cô nàng không hề linh hoạt tí nào, dễ dàng xem như gốc ra bên đường, thiếu cân nhắc đến những phát ngôn của chính mình, thường xuyên làm cho phóng viên phỏng vấn cô nàng khổ không thể tả.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô nàng ngốc, chẳng qua là cô nàng chỉ tập trung vào những gì mình muốn mà thôi.
Nếu đó là những thứ và những người mà cô nàng quan tâm, tình huống sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt. Cô nàng cực kỳ nhạy bén, phản ứng cực kỳ nhạy, IQ và EQ cao đến mức khiến người ta phải giận sôi máu.
Đã từng, cô nàng chỉ quan tâm đến âm nhạc, bây giờ lại có thêm một Trần Phong.
Vô số suy nghĩ hỗn loạn như sấm chớp lướt qua tâm trí cô nàng.
Lộ Vy? Tần Lộ? Trần Lê? Hà Gia Kỳ?
Hay là những người mới không kiềm chế được mà muốn dùng thân thể để trao đổi bài hát với hắn?
Không thể nào!
Dựa trên những gì mình hiểu biết về hắn, điều này tuyệt đối không có khả năng!
Hắn không phải loại người này, mình sẽ không nhìn nhầm.
Vậy cảm giác vừa rồi của mình là sao?
Ảo giác?
Là do mình quan tâm đến hắn quá mức, đến mức thần kinh của mình nhạy cảm thái quá?
Nhất định là như vậy!
Vả lại, vốn dĩ bây giờ cả hai vẫn chưa xác định quan hệ gì rõ ràng, mình có tư cách gì mà quản hắn rộng như thế chứ?
Mà với tính cách của hắn, nếu hắn thực sự đã đưa ra quyết định, hắn sẽ nói thẳng với mình mà?
Nếu hắn thực sự là loại người như vậy, mà mình cũng đã thổ lộ với hắn đến mức như thế, chẳng lẽ hắn lại không nghĩ về vấn đề đó với mình?
Cho nên, hắn hiển nhiên không phải là người dễ dàng bị cám dỗ.
Mặc dù Chung Lôi không có kinh nghiệm gì, nhưng dù sao cô nàng cũng đã từng hát ở quán Bar, thường bị ong bướm điên loạn quấy rầy.
Trước khi cô nàng trở về Hàn Châu và bắt đầu sự nghiệp ca hát, người bạn thân nhất của cô nàng là Mạnh Uyển Nguyệt đã phổ cập cho cô nàng rất nhiều kiến thức về cách ngăn chặn những người đàn ông đốn mạt mà giả vờ trí thức, để cô nàng không bị lừa gạt.
Cô nàng nhận thức rất rõ về sức hút của mình đối với những người khác phái.
Hắn có thể chống lại sự chủ động tấn công của mình, thì chắc chắn hắn có thể chống lại 99,99% phụ nữ trên thế giới này.
Vậy, người gần bên cạnh hắn và có thể trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất với mình là ai đây?
Chung Lôi suy nghĩ một lúc, chỉ có Lộ Vy.
Tuy nhiên, mặc dù cô nàng và Lộ Vy không giao tiếp gì nhiều, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên họ đã cảm thấy, cả hai đều có cùng chung chí hướng và rất hiểu nhau.
Cô biết Lộ Vy cũng không phải loại người như vậy.
Chẳng lẽ là một người nào đó trong vòng xã giao của Trần Phong?
Chung Lôi suy nghĩ một chút, hai người bọn họ tính ra cũng là sống chung một chỗ, chưa từng thấy hắn tiếp xúc với ai quá nhiều.
Ngay cả khi mình đến Los Angeles, mình vẫn biết ở trong nước hắn đang làm những gì.
Vì vậy, hắn không giống, thực sự không giống.
Chắc hẳn là do mình đã suy nghĩ lung tung.
Sau khi Trần Phong lấy lại tinh thần, nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ như đang có điều cần suy nghĩ của Chung Lôi, trong lòng không hiểu sao lại có chút chột dạ, nhưng hắn lại cảm thấy, không thể nào.
Hắn thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi: "Cô sao vậy?"
Chung Lôi lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: "Không, không có gì."
Cô nàng cắn thêm một ngụm kem nữa, không sao, lại ngọt rồi.
"Thật sự không có gì?"
"Thật mà."
“Ồ ồ ồ.” Trần Phong gật đầu: “Cũng đã trễ rồi, hôm nay tôi đến đây để xem cô chuẩn bị "Tám Tầng m Thanh" như thế nào, tiện thể, giúp cô tìm lại cảm xúc. Cùng luyện hát nhé?"
Trần Phong thực sự nghĩ như vậy.
Sau khi xuyên qua lần này, hắn cũng đã nghe phiên bản hoàn chỉnh cuối cùng của "Tám Tầng m Thanh", tất nhiên trong lòng đã có 'hàng', hắn cảm thấy phải giúp cô nàng nắm giữ chúng một chút, chỉnh âm sắc, mau chóng đạt được hiệu quả cực hạn càng sớm càng tốt, như vậy có thể tiết kiệm được ít nhất một hoặc hai tháng.
Ngoài ra, hắn còn phải tìm cách xử lý 6 "bài hát mới" trước khi Chung Lôi viết "You Think I'm Not Here".
Chung Lôi chậm rãi điều chỉnh tâm tình: "Ừm, tôi đã hẹn Lesna lão sư cùng nhau luyện tập lúc 7:30 tối rồi."
Trần Phong nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex: "Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, chúng ta về ký túc xá của cô trước, tôi sẽ nghe cô chơi đàn hát một chút."
Nói xong, hắn dẫn bước về phía trước.
Chung Lôi nối gót theo sau, ngước mắt lên nhìn, phốc một tiếng bật cười khúc khích.
Trần Phong ngơ ngác quay đầu nhìn lại: "Làm sao vậy?"
Chung Lôi chỉ vào phía sau lưng của hắn cười ha ha không ngừng: "Anh định chọc cười chết tôi đấy à?"
"Là sao?"
Trần Phong lại vò đầu bứt tóc.
Chung Lôi lao tới, cẩn thận túm lấy lưng áo màu đen của hắn, kéo ra trước mặt hắn cho hắn nhìn.
Trần Phong trợn trừng mắt.
Chung Lôi lại kéo tay áo của hắn lên, chỉ vào mảnh trắng xóa dưới khuỷu tay: "Xong đời nhé. Một bộ Zegna trị giá 100.000 NDT, chậc chậc, đau lòng chứ?"
Trần Phong giơ tay ôm tim.
Thực sự rất khó chịu.
Mặc dù bây giờ hắn rất có tiền, nhưng cái giàu đến quá nhanh, vẫn chưa thể hưởng thụ được lối sống xa xỉ kia, vẫn chưa thể thoát khỏi tâm lý của một kẻ nghèo, trái tim của hắn quả thực rất đau.
Hắn ngoái đầu nhìn chiếc ghế, bây giờ mới phát hiện phía trước ghế có một tấm biển.
Uốn lượn vài chữ "Fresh Paint" (mới sơn).
Trần Phong: Phải kiềm chế.
Chung Lôi nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn mà càng thêm vui vẻ: "Anh tự mình nhìn lại mình một chút, nguyên một bộ quần áo đen thui lại ngồi trên cái ghế vừa được sơn màu trắng, bây giờ anh có khác gì 'ban mã hoàng tử' (hoàng tử ngựa vằn) đâu. Người ta đều là bạch mã hoàng tử tới đón, vì sao đến lượt tôi đây thì lại trở thành ngựa vằn rồi hả?"
Trần Phong: "Cô...Haizz... Thật là."
Bạn cần đăng nhập để bình luận