Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 86: Từ Chối Nhắc Nhở

"Tại sao cậu ta vẫn giữ mức 5,5G chứ? Không được, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cậu ta lại té nữa cho mà xem."
Giáo sư u Dương - người vẫn một mực quan sát các thông số theo dõi - tuyệt vọng ôm đầu.
Tướng quân lắc đầu: "Không, ít nhất thì trong mức 5,5G, cậu ta sẽ không té."
Dưới sự quan sát của mọi người, bước chân của Trần Phong triệt để ổn định, tốc độ so với lúc trước có tăng lên một chút.
"Cậu ta chỉ té ngã một cái, liền thích ứng được với gia tốc cực hạn 5,5G?"
Một vị huấn luyện viên trong đám người bọn họ hô lên thành tiếng.
"Thiên tài ghê gớm. Năng lực cân đối vận động này, ngộ tính này, thật sự vượt sức tưởng tượng."
Đúng vậy, Trần Phong đã tự mình thể nghiệm, để điều khiển Thanh Long Giáp đến trình độ này. Ba lần huấn luyện mà hắn trải qua trước đây, đặc biệt là lần thứ ba, những kinh nghiệm và kỹ xảo điều khiển Ky Giáp kiểu cũ đã hoàn toàn không phù hợp rồi.
Hai lần bước vào hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn vẫn dễ dàng làm được những thao tác mà người thường khó có thể lý giải được.
Chỉ có một lời giải thích, đây chính là thiên phú.
Nhưng bản thân Trần Phong lại không biết, đầu hắn căn bản không rảnh để suy nghĩ vớ vẩn, chỉ là đơn thuần là không cam lòng ngoan ngoãn nhận thua như vậy. Trong trận tranh tài này, hắn chỉ muốn thử xem có thể tận lực nâng hạn mức tối đa lên hay không.
Dù là thua, cũng đừng thua quá khó coi.
"6G rồi. Cậu ta lại tăng tham số rồi!"
Giáo sư u Dương phảng phất giống như bình luận viên vậy, luôn kịp thời thông báo từng động thái mới nhất của Trần Phong.
"Cảnh báo, hạ sĩ Trần Phong, số thứ tự 89757, anh vừa thực hiện thao tác cực đoan, vượt qua kinh nghiệm huấn luyện của bản thân, đề nghị anh trở về tham số ban đầu, phòng ngừa bị thương."
Ngay lúc này, từ mũ bảo hiểm của Trần Phong truyền tới thanh âm nhắc nhở của trọng tài điện tử, đồng thời, hắn lại té chó gặm bùn.
Té thêm một lần, kinh nghiệm của hắn cũng phong phú hơn một ít, cả người lập tức cuộn tròn thành một khối thống nhất, lăn.
Lại lăn ra xa mấy chục mét, hắn mới ổn định thân hình lần nữa, lại tiếp tục lấy 6G tốc độ lao về phía trước.
Bên ngoài, những người đang quan sát cũng có thể nghe được lời nhắc nhở máy móc kia, ai nấy đều lo lắng cho Trần Phong.
Cùng lúc đó, Trần Phong dứt khoát đáp: "Từ chối trở về gia tốc ban đầu, từ chối nhắc nhở, đừng ảnh hưởng đến tôi."
"Đã nhận được lệnh, hạ sĩ Trần Phong, anh có muốn mở hình thức tự chủ cá nhân không? Như vậy, những nhắc nhở tương tự sẽ bị che giấu."
"Mở."
Trần Phong nói xong, lại nâng tham số lên mức 6,5G.
"Cái tên này điên rồi sao! Từ từ một chút thì không được à?"
Trong đám người, có người nhịn không được mà mắng một câu.
Đinh Hổ bất đắc dĩ nói: "Có thể là vì cậu ta cảm thấy mình lạc đội quá xa, sợ từ từ thích ứng sẽ trì hoãn thời gian."
"Giáo sư u Dương, nếu Trần Phong cứ tiếp tục như vậy, thì khoảng bao lâu nữa sẽ bị thương?"
Tướng quân lại lên tiếng.
Giáo sư u Dương híp mắt lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu một cái: "Có vẻ cậu ta sẽ không bị thương, cậu ta đang lợi dụng Bug của hệ thống mô phỏng."
Tướng quân: "Là thế nào?"
"Mỗi lần cậu ta té ngã, đều chẳng màng duy trì cân bằng, mà cuộn tròn thân thể lăn về phía trước. Nếu là ở chiến trường thực tế, trong quá trình lăn lộn này nhất định sẽ va phải thứ gì đó, hoặc là, phần đầu sẽ va vào vật cản trên đường, ví như mỏm đá chẳng hạn. Nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là hệ thống mô phỏng, lại còn được thiết lập hệ thống ưu tiên bảo đảm sinh mệnh, cánh tay cơ giới không thể mô phỏng thành tảng đá để công kích hắn, cho nên, cậu ta chỉ cần kịp thời cuộn người lại, thì sẽ không bao giờ bị thương."
Tướng quân sững sờ, sau đó cười một tiếng: "Cái tên giảo hoạt này, thế mà lại lợi dụng Bug. Nhưng điều này quả thực hợp lý, cơ khí cuối cùng cũng chỉ là cơ khí, tồn tại để nhân loại lợi dụng mà thôi. Cậu ta quả thực khác biệt so với người khác, thế nhưng chỉ cần té một lần, là có thể thích ứng với cảm giác thao tác của trạng thái gia tốc mới. Nếu đổi thành thực chiến, hẳn là cậu ta cũng làm được."
Đinh Hổ lệ rơi đầy mặt, "Đúng vậy, chỉ mới té có một lần."
Năm đó, anh ta mỗi lần chỉ dám tăng thêm 0,1G, nhưng ít nhất phải...
Thôi bỏ đi, nghĩ lại mà đau đớn lòng.
"Tiếp theo mới là giai đoạn mấu chốt, đây là chạy việt dã cự ly dài, địa hình phía sau sẽ trở nên gập ghềnh, không bằng phẳng, độ khó của thao tác sẽ đột nhiên gia tăng. Bởi vì cậu ta không thể tăng một lần kéo lên gia tốc cực hạn, tốt nhất là mỗi lần thả chân đều có thể gia tăng gia tốc, có như vậy, cậu ta mới đạt được trạng thái gia tốc hoàn mỹ nhất, nên nhẹ thì nhẹ, nên nặng thì nặng, hơn nữa còn phải nắm bắt chính xác khoảng cách cực hạn của mỗi lần nhảy lên."
Giáo sư u Dương giải thích: "Chuyện này rất khó khăn, thực sự vô cùng khó khăn."
Phía sau, có một lão binh kinh nghiệm dự thi phong phú, bổ sung thêm: "Thỉnh thoảng sẽ có yêu cầu chuyển hướng, rồi cả tránh né vật cản nữa."
Tướng quân gật đầu, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hình chiếu lập thể: "Vậy, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi."
Đúng như lo lắng của mọi người, Trần Phong lại tiếp tục nâng mức lên 7G để tiếp tục thẳng tiến trên con đường ngoằn ngoèo, vừa mới bắt đầu quả đúng là sẽ ngã lộn mấy vòng.
Mọi người nhìn đến mức khẩn trương, mí mắt nảy lên cuồng loạn, nhịp tim không đều.
Nhưng kỳ diệu là, không cần biết hắn té thế nào, nhưng đúng là hắn vẫn không bị thương.
Cho đến lúc này, mỗi khi Trần Phong té lộn, không có bất kỳ người biểu lộ nụ cười trêu chọc.
Những người đang đứng ở đây đều là những quân nhân chuyên nghiệp, ai nấy đều đã chuẩn bị tâm lý cho sự hy sinh trên chiến trường, và lúc này, bọn họ đều bị Trần Phong khiến cho cõi lòng không thể bình tĩnh nổi, âm thầm thán phục tốc độ tiến bộ khủng bố của hắn.
Rõ ràng, địa hình việt dã càng lúc càng khó khăn, phát sinh rất nhiều trở ngại, nhưng tốc độ của hắn vẫn tăng dần đều, vẫn giữ tình thế cữ mỗi 3 4 phút lại tăng thêm 0,5G.
Tần suất té ngã của hắn cũng chẳng thay đổi.
Chuyện này thực ra rất bình thường, ai trong số họ mà không phải trăm cay nghìn đắng trải qua vật lộn liên tục, mới có thể từng bước nắm vững kỹ xảo điều khiển Thanh Long Giáp chứ?
Ai chưa từng bị thương khắp người?
Trong đại viện thực giáo lớn như vậy, lại không có ai châu đầu ghé tai chuyện trò, mọi người chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trên màn chiếu lập thể.
Ước chừng 40 phút trôi qua, Trần Phong đã chịu đựng qua con đường ngoằn ngoèo liên tục đổi hướng, cũng chịu đựng qua địa hình gập ghềnh như Mai Hoa Thung(*), hắn đã có thể ổn định tăng gia tốc cực hạn ổn định của hệ thống mô phỏng lên mức 10G rồi.
Khi Trần Phong đạt tới 10G, trong đại viện lập tức vang lên tiếng hoan hô khe khẽ.
Bất tri bất giác, những người đang xem đã lồng tâm tình của mình vào bên trong trận đấu.
Ở giữa đám người, khóe miệng của Tướng quân khẽ cong, tràn ngập ý cười.
Đối với màn trình diễn của Trần Phong, cô không thể hài lòng hơn.
Tuy rằng...
Ừm, thua chắc rồi.
Ngay vào lúc này, đồng hồ đeo tay của Tướng quân khẽ rung lên.
Cô cúi đầu nhìn một cái, sau đó kết nối, âm thầm tiến hành truyền tin sóng não với đối phương.
"Người bận rộn tìm tớ có chuyện gì vậy?"
Ngữ khí của cô rất thoải mái, mang theo chút nhạo báng, hoàn toàn bất đồng với lúc cô giao tiếp với những người khác trong khu quân đội.
Người gọi đến chính là bạn thân của cô, nghiên cứu viên trẻ tuổi của bộ phận nghiên cứu đặc biệt Thanh Long Giáp thuộc viện nghiên cứu Huyền Vũ, u Thanh Lam.
"Trong căn cứ của cậu lại có một người lợi hại như vậy, thật là, một bảo bối lớn như vật mà cậu cũng chẳng thèm nói cho tớ biết, uổng công tớ còn xem cậu là tỷ muội khuê mật đấy. Trong lòng cậu đúng là không có tớ mà."
Đối phương oán trách.
Tướng quân nhếch miệng cười cười: "Trong lòng tớ làm sao dám không có cậu chứ, chẳng phải bây giờ cậu đã biết rồi sao? Sự việc trọng đại như vậy, tớ nào dám dùng quan hệ cá nhân để thông báo cho cậu chứ."
(*) Mai hoa thung (
梅花樁

), Mai hoa trang
梅花




, hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp (phép tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây (thung). Mai hoa thung pháp rất có thể xuất xứ ban đầu từ Thiếu Lâm tự và/hoặc Ngũ Mai sư thái.
Chương 100% này cũng thật là trâu bò. Từ nhỏ, tớ đã đang nghiên cứu qua rất nhiều tài liệu về Thanh Long Giáp, tiếp xúc qua rất nhiều vận hành viên đỉnh cấp, không một ngàn thì khéo cũng phải 800 người rồi ấy, nhưng quả thật chưa từng gặp người nào có thể đạt được tiến bộ khủng bố như vậy. Tính đến bây giờ thì mới có vài chục phút, mà từ 5G đã tăng tốc đến 10G rồi, là muốn nghịch thiên hửm?"
Tướng quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy, tớ cũng rất bất ngờ. À phải rồi, làm sao cậu biết tốc độ của cậu ta?"
"Trời ơi, cậu không biết trận thi đấu của tổ T-800 được đồng bộ truyền trực tiếp trong toàn quân sao? Ngoài này náo loạn đến tung trời rồi, đáng thương thay chủ nhà vẫn chẳng hay biết gì!"
Tướng quân khẽ nhíu mày: "Lúc trước, ý tứ của cấp trên là muốn tớ bảo mật chuyện này, nhưng sao bây giờ lại phát trực tiếp trong toàn quân rồi. Sợ là có hơi chút nóng vội rồi."
Đối phương yên lặng giây lát: "Cũng không thể xem là nóng vội đâu. Dù sao, thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, lộ diện vị thiên tài sớm hơn một chút, kích thích đến toàn bộ binh lính sớm một chút, nói không chừng có thể khiến trình độ của toàn bộ vận hành viên Thanh Long Giáp trong toàn quân tiến thêm một nấc thang, có thêm một tia hy vọng đấy!"
Tướng quân nặng nề gật đầu: "Cũng đúng."
"Được rồi, chờ cậu ta đi ra, cậu nhất định phải khiến u Dương lão đầu mang hết thảy tham số huấn luyện và chỉ số kiểm tra sức khỏe của cậu ta cho tớ nhé. Tớ bên này cần dùng đến, để xem liệu có thể từ chi tiết của cậu ta mà bắt được chút linh cảm nào hay không, tranh thủ thời gian còn lại, cải tiến Thanh Long Giáp tốt hơn một chút."
"Được, không thành vấn đề."
"Đường Thiên Tâm, cậu phải nhớ kĩ đấy, đừng có quên nha!"
"Không quên đâu."
Tên của tướng quân chính là Đường Thiên Tâm.
Cô tách khỏi đám người, đứng trong góc, mở thiết bị đồng hồ đeo tay cá nhân, lướt nhanh tình hình trong nhóm liên lạc giữa các Thiếu tướng.
Quả nhiên, đúng như lời của u Thanh Lam, toàn quân đều đang xem, không ít người ganh tỵ với cô, chua đến mức răng sắp rụng luôn.
Có hâm mộ, có ghen ghét.
Đường Thiên Tâm không đáp lại câu nào trong vòng trò chuyện, chỉ nhấn gửi một khuôn mặt tươi cười.
Có người nhìn không được.
"Đắc ý cái gì chứ! Trần Phong vốn nên là người của quân khu Thục Châu của tôi, sao lại điều đến căn cứ Đại Tuyết Sơn của cô chứ, tức chết đi được."
"Đúng á, cô cứ đắc ý tiếp đi, có tin chúng tôi tìm bộ chỉ huy bắt cô phải trả người lại không hả?!"
Đường Thiên Tâm không nói gì, chỉ cười híp mắt.
Nhưng lúc này lại có người nói xen vào: "Được rồi, mọi người tém lại chút đi, binh giỏi phải nhường cho Hạm trưởng giỏi, tôi rất xem trọng tổ hợp giữa Thiên Tâm và Trần Phong này đấy. Có điều, Trần Phong còn non lắm, mặc dù tốc độ tiến bộ hôm nay của cậu ta rất kinh người, nhưng vẫn bị bỏ lại phía sau quá xa."
Đường Thiên Tâm lại nhìn vào hình chiếu lập thể xa xa, thầm tán thành phán đoán của đối phương.
Cho tới bây giờ, tổ tuyển thủ T-800 được chia thành hai thê đội (echelon*).
Ở thê đội thứ nhất, tuyển thủ dẫn đầu đã chạy quá nửa chặng đường, 18 tuyển thủ còn lại đều theo sát phía sau, khoảng cách xa nhất chênh lệch không quá 10km.
Thật không hổ là tổ tập trung cao thủ T-800, trình độ của các tuyển thủ đều tương đương nhau, cơ bản ít nhất có thể đạt tới 12G .
Mà thê đội thứ hai, chỉ có duy nhất một mình Trần Phong, trước mắt mới chỉ hoàn thành một phần tư chặng đường, rơi phía sau người khác gần 100 km.
Dù Trần Phong có tiến bộ nhanh hơn nữa, cũng không thể theo kịp nửa chặng đường còn lại.
Mà nếu hắn vẫn duy trì gia tố 10G thì e là khoảng cách sẽ còn tiếp tục kéo dài.
Đang lúc Đường Thiên Tâm nghĩ như vậy, thì ở đầu bên kia, đám người lại xôn xao xôn xao.
"10,5!"
Đây là giọng của giáo sư u Dương.
"Rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì thế! Phát điên rồi phải không!"
Còn đây là tiếng kêu thảm thiết của Đinh Hổ.
Vì bảo vệ vận hành viên mới thăng cấp, hệ thống mô phỏng Thanh Long Giáp có thiết lập chế độ van giới hạn an toàn, trạng thái mô phỏng lớn nhất trong huấn luyện thông thường chính là 10G.
Nếu tiếp tục gia tăng, tức là sẽ vượt quá van an toàn của Thanh Long Giáp.
Trong tình huống thông thường, chỉ khi thi đấu và đặc huấn, thì thiết bị giả lập mới cho phép nâng hạn mức tối đa.
Nhưng rủi ro cũng sẽ tăng theo.
Những tuyển thủ khác dám chạy đến 12G, thậm chí là hơn gia tốc này, là bởi vì thao tác của bọn họ đã thuần thục, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, thì khả năng xảy ra chuyện sẽ không cao.
Nhưng hành động lúc này của Trần Phong lại chính là đang tự tìm đường chết.
"Không thể tăng thêm nữa, lần này thật sự không thể tăng thêm được đâu! Nếu lại tăng thêm, rất có thể cậu ta sẽ bị hệ thống mô phỏng quăng vào tường, cho dù có hệ thống bảo đảm sinh mệnh, thì chí ít cậu ta cũng sẽ bị gãy xương, nặng hơn, chính là tàn phế đó!"
Đường Thiên Tâm nghe vậy, vội vàng xông, trái tim bình bịch vọt lên tận cổ.
Nhưng kỳ diệu là, tựa hồ Trần Phong bên trong đã hoàn toàn thích ứng với gia tốc này.
Hắn đã có thể phối hợp thuần thục với tính năng cơ khí vừa thăng cấp, hoàn mỹ nâng cấp khả năng chịu đựng của bản thân.
Cũng không cần lo lắng trình giả lập mô phỏng không thành, dù sao độ thích ứng của hắn cũng là 100%, dựa trên lý thuyết, sau khi hắn tiêm huyết thanh, có thể chịu đựng 20G trở lên.
Chỉ cần thao tác của hắn không xảy ra vấn đề, trình giả lập sẽ giúp hắn ổn định thăng bằng.
Nhìn hắn bên trong núi rừng, hóa thành một tia chớp lóe lên trong cung đường uốn lượn, một mực băng thẳng về phía trước với tốc độ phi nước đại, mọi người kinh ngạc nín thở, không dám chớp mắt.
Ước chừng sau ba phút, mọi người vô thức lau mồ hôi trán một cái.
Không té.
"Vãi~, 11G rồi! Này.."
Vẫn không té.
5 phút sau, mọi người trầm mặc.
Lúc này Trần Phong đã kéo lên mức gia tốc 12G, đồng nhất với thê đội thứ nhất.
Đương nhiên, hắn vẫn tụt lại phía sau với khoảng cách gần 110 km, nếu vẫn duy trì tốc độ, hắn cũng chẳng có cách nào rút ngắn được khoảng cách.
Người dẫn đầu còn cách điểm đích một chặng 180km.
Trần Phong có nhanh như thế nào đi nữa, cũng không đuổi kịp.
Nhưng tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, chắc chắn Trần Phong sẽ không cam chịu một kết thúc như vậy.
"12,5G!"
Quả nhiên, tham số lại tăng lên một bậc.
Màu sắc của đèn tín hiệu nhắc nhở tính an toàn, đã chuyển từ vàng thành màu da cam.
Khoảng cách bắt đầu rút ngắn, nhưng vẫn không kịp.
"13G!"
Đèn tín hiệu biến thành đỏ nhạt.
Bất tri bất giác, thời gian lại trôi qua bảy phút.
Nhưng mọi người đã mất đi năng lực nói chuyện.
Cái tên Trần Phong này, tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng những không giảm bớt tham số tần số, mà ngược lại, còn tăng thêm!
Nhìn đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ thẫm như máu, 18G, mọi người thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Khoảng cách với thê đội thứ nhất chỉ còn 50km, sự chênh lệch giữa Trần Phong và thê đội thứ nhất, bị hắn rút ngắn những 60km!
Dựa theo tiến độ này, ước chừng khi người dẫn đầu tới đích, hắn chỉ còn rơi lại 10km.
Thế nhưng...
Bang!
Tham số biến thành 20G.
Cái tên Trần Phong trực tiếp kéo đến mức cực hạn của trình giả lập.
Con số này chính là cực hạn của vận hành viên Thanh Long Giáp đỉnh cấp nhất toàn cầu.
Nhưng đó là thao tác thực chiến của một người sau khi được tiêm huyết thanh mà!
"Thật trâu bò!"
Đinh Hổ tự lẩm bẩm, thân thể run lên bần bật.
Giáo sư u Dương thì nhanh chóng tính toán.
Giáo sư u Dương ra kết luận, "Nếu như cậu có thể giữ được gia tốc 20G cho đến điểm đích, thì cậu ta có thể vừa vặn đuổi kịp người dẫn đầu!"
Đến một người vốn dĩ luôn điềm tĩnh như Đường Thiên Tâm cũng phải hoảng hốt: "Xong đời."
Quả nhiên.
Bang!
Trần Phong kéo tham số lên 20. 5G rồi!
Cực hạn siêu việt của nhân loại.
Mọi người kêu la thảm thiết.
"Máy không chịu nổi đâu, sẽ xảy ra chuyện mất!"
Giáo sư u Dương thét lên, rồi đè xuống nút đình chỉ khẩn cấp.
Nhưng anh ta không thành công. Ở bên kia, viện Huyền Vũ và viện Bàn Cổ viện gần như đồng thời tiếp quản máy giả lập, bên trong cùng lúc truyền đến thanh âm của u Thanh Lam và một nghiên cứu viên khác.
u Thanh Lam nói thế này: "Không thể đình chỉ khẩn cấp, bằng không, cậu ta sẽ bị trọng thương! Mặc dù hiện nay, thao tác thực cơ của Thanh Long Giáp chưa đạt đến chỉ tiêu này, nhưng hệ thống mô phỏng đã phán định rằng cậu ta có thể chịu đựng được 20,5G, vậy thì vẫn có thể mô phỏng ra được."
Nghiên cứu viên viện Bàn Cổ bổ sung thêm: "Cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ cần cậu ta đừng mắc sai lầm."
Mọi người đều nhìn về phía hình chiếu, trong lòng chỉ có một nghi vấn to lớn.
Cái tên mà từ lúc bắt đầu đã liên tục té lộn như Trần Phong, bắt đầu từ bây giờ, thật sự có thể không phạm phải sai lầm nào sao?
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt không thèm chớp, nhìn chòng chọc vào thân ảnh nhanh như tia chớp trong hình chiếu.
Không ai biết rằng, Trần Phong hiện tại đang hưng phấn cuồng nhiệt đến mức cực hạn.
Hắn chỉ muốn nói một từ.
Thoải mái!
Hắn rốt cuộc...tìm được thiên phú của mình rồi.
Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rõ một chút.
Một người tầm thường như mình, tại sao lại bị số mệnh an bài chọn trúng, có thể tới lui giữa hai thời đại như thế.
Hắn đã tìm được ý nghĩa của sự tồn tại kép giữa mình và bàn tay vàng rồi.
Tôi sẽ thắng!
Có lẽ thực sự tôi có thể làm chút gì đó vì cái thế giới này, vì nền văn minh này, cũng là vì để bản thân không phải hối tiếc!
(*) Thê đội (echelon) đội hình bậc thang, trong đoạn này ý chỉ sự phân tầng trình độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận