Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 752: Xã Hội "Chết"

Sau cả tiếng đồng hồ, nhìn hai đĩa lớn đầy ắp chân ếch om và thỏ nướng cay, Trần Phong nếm thử trước, ánh mắt sáng ngời.
Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra hai lọ có thể hút chân không, cho vào đó khoảng 50g.
Trần Phong lại mở hộp chứa đồ của chiếc mô tô bay, cực kỳ cẩn thận đặt hai cái lọ nhỏ vào bên trong.
Lúc này, trong hộp có tổng cộng 9 chai nhỏ như vậy, nào là gà Cung Bảo, chân ếch om, thỏ nướng cay, súp rắn sọc gờ, đùi sói nướng, giò lợn rừng om sốt ...
Đây là những món ăn mà hắn đã dày công chế biến suốt mấy ngày.
Mỗi lần làm ra món gì mới, hắn đều nếm thử một chút, nếu thấy hương vị vừa ý thì sẽ tích trữ lại như thế này, chờ ngày nào đó không tìm được nguyên liệu nấu ăn, thì hắn phải xa xỉ một chút, trực tiếp lãng phí năng lượng của pin mật rắn của dụng cụ quark để tạo ra 'cơm'.
Một người sống một mình đã đủ khổ rồi, nếu không làm ra một vài món ngon để thỏa mãn cơn thèm ăn của mình thì thật sự không thể kiên trì nổi.
Ăn uống xong, xỉa răng súc miệng xong, Trần Phong thu dọn xoong nồi, quay trở lại tòa nhà, dựng một chiếc lều cắm trại đặc biệt mà hắn đã tìm được từ một thành trấn nọ.
Lều vải được dựng trong sảnh vào của tòa nhà này.
Sau khi bị con rắn sọc gờ gặm một phát trên môi khi hắn ngủ quên vào đêm mấy hôm trước, hắn liền cảm thấy mình phải tạo ra một không gian an toàn trong khi ngủ.
Nghĩ đến con rắn sọc gờ không biết xấu hổ kia, Trần Phong lại bực tức.
May là hắn có 'phục tô nhân tử', nếu không thì đã bị hủy hoại nhan sắc.
Nếu không phải vì mùi vị của súp rắn khá ngon, thì bây giờ hắn còn chưa nguôi giận đâu.
Những vết muỗi đốt và sự phiền nhiễu của lũ côn trùng cũng khiến hắn khổ không thể tả.
Thậm chí hắn còn làm thí nghiệm, nếu hắn đặt một bát máu lợn rừng còn tươi xuống đất, lũ muỗi sẽ tụ tập lại, đắc ý nhấm nháp.
Nhưng chỉ cần có hắn xuất hiện bên cạnh bát máu heo rừng, không cần nghĩ nhiều, tất cả lũ muỗi sẽ lập tức bỏ bát máu heo rừng, biến thành những chiếc máy bay ném bom, vù vù bay về phía hắn.
Bây giờ đã có thêm 'đồ chơi' mới, chiếc lều dã chiến với cấp độ bảo vệ chống đạn thực sự đã cứu cái mạng già của hắn.
Sau đó hắn nằm trong lều vải, hai tay đệm sau đầu, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn ngủ trên nóc lều, tâm trí lại bắt đầu rơi vào suy tư.
Sau một thời gian dài tìm kiếm phế liệu, hắn có thể xác định rằng tỷ lệ tổn hại của các trang thiết bị và tòa kiến trúc trong thành trấn thấp hơn nhiều so với các chiến hạm.
Lực lượng đã hủy diệt nhân loại dường như coi trọng việc tiêu diệt những chiến hạm có năng lực du hành vũ trụ hơn hết thảy, không mấy quan tâm đến những thứ bên trong các tòa kiến trúc, chỉ phá hủy một số linh kiện và bộ phận cốt lõi cố định.
Mặt khác, phương thức gây tổn hại pin năng lượng trong các tòa nhà đô thị cũng khá đa dạng, không còn đơn giản là trực tiếp nổ tung, đâm thủng, xé rách, ăn mòn, v.v.
Điều này cho thấy rằng trong phân đoạn chiến tranh, chiến hạm của nhân loại hẳn là đã đối đầu với địch nhân, sau đó bị đánh bại, và sau đó mới bị tàn phá.
Đối với hành động của địch nhân trong các kiến trúc ở thành trấn, chúng thiên về hướng quét dọn chiến trường sau chiến tranh.
Còn có một tin tức quan trọng khác.
Những loài động vật ở đây dương như có ý thù địch với hắn một cách rất khó hiểu.
Chỉ cần những con vật này chú ý đến hắn, chúng sẽ thể hiện xu hướng tấn công mạnh mẽ.
Ngay cả động vật ăn cỏ hiền lành, hay là động vật ăn thịt đã no bụng.
Chẳng hạn, có lần hắn gặp một con hổ đực, nó vừa ăn thịt một con bò cái xong.
Trong tình huống bình thường, con hổ đực đã no bụng mặc dù sẽ khá hung ác, nhưng sẽ chẳng mấy hứng thú với nhân loại có thân hình nhỏ bé, trên người chẳng có mấy lạng thịt, kết quả là khi Trần Phong vừa đến gần, con hổ đực đang lười biếng phơi nắng đã ngao một tiếng, vồ tới.
Kết quả chính là, trong bộ sưu tập của Trần Phong lại có thêm một chiếc đuôi hổ.
Ngoài cái đuôi hổ này ra, hắn còn sưu tầm thêm mật rắn, nanh sói, sụn tai thỏ, lưỡi ếch, đậu phộng, và cả cái ngà voi vừa lấy được.
Nếu là ở thế kỷ 21, bộ sưu tập của hắn có lẽ sẽ đủ để hắn ngồi xổm mấy chục năm trong tù, không chớp mắt.
Bây giờ hắn lại thu thập những thứ này, không phải để biến chúng thành lịch sử huy hoàng như thể một tay thợ săn vinh quang.
Trên thế giới này không còn ai để hắn khoa khoang cả, cho dù bộ sưu tập con mồi của hắn nhiều đến đâu, cũng không có cơ hội để khoe khoang.
Các bộ phận khác nhau này được lấy từ các loài động vật khác nhau, nhưng chúng đều có 1 đặc điểm chung là có thể thấy rõ các điện cực âm và dương ở trên, có thể phóng điện.
Điều này thực sự rất thần kỳ, như thể các loài động vật trên khắp thế giới đều biến thành đồng loại của lươn điện.
Đậu phộng cũng có thể dùng được, nghĩa là ngay cả thực vật cũng không thể may mắn thoát khỏi, chỉ là điện thế quá thấp, nên không thể dùng làm năng lượng.
Hắn ngày càng phát hiện ra nhiều điểm dị thường.
Mỗi một chứng cứ mới đều cho hắn biết rằng những thứ này có quỷ.
Nhưng khổ nổi là hắn không có thiết bị phân tích và kiểm tra, chỉ có thể miễn cưỡng dùng dụng cụ quark để thử quét và sao chép, kết quả là dụng cụ quark khét lẹt, cháy hỏng, may mà hắn vừa tìm được một vài tụ điện cao thế dự phòng nên mới miễn cưỡng sửa chữa được, dứt khoát không tìm đường chết nữa.
Đúng vậy, bây giờ hắn có thể miễn cưỡng phân biệt được các tụ điện cao áp khác nhau sau khi BOOM trên tường nhiều lần.
Trần Phong lúc này đang cầm một cái nanh sói trên tay.
Nanh sói nằm trong tay hắn lạnh lẽo đến thấu xương, chạm vào giống hệt như kim loại, lại còn phát sáng.
Nếu hắn dùng đầu ngón tay nhấn vào 2 bên gốc và chóp răng cùng 1 lúc, hắn có thể bị giật điện. Cũng không biết cấu tạo cơ thể của những con sói khổng lồ đó như thế nào mà có thể từ từ lấy được năng lượng điện từ nanh sói.
Thả nanh sói xuống, rồi lại lấy ra một cái mật rắn sọc gờ, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng, nhưng do dự một hồi, hắn không dám nuốt xuống, ngoan ngoãn cất lại vào hộp.
Không phải hắn không nỡ cái mật rắn sọc gờ nho nhỏ này, mà là hắn không rõ kết cấu cơ thể có thể chịu được năng lượng điện bên trong hay không.
Lần này vẫn chưa tìm ra được chân tướng, nên không nên tự giật điện rồi chết trước khi làm được gì đó.
Nhìn chiếc đồng hồ cơ giới được làm bằng tay, đã mười giờ đêm, Trần Phong lấy cuốn nhật ký ra, viết vài dòng.
“Ngày 5 tháng 11 năm 3019 sau Công Nguyên, ngày thứ mười.
Ngày càng có nhiều thứ mà tôi không hiểu nổi.
Hôm nay tôi giết một con voi, thực hổ thẹn.
Có thể xác định rõ ràng rằng các loài động vật trên thế giới này có thù địch với nhân loại một cách vô cùng quỷ dị.
Tôi có thể cảm giác được, khoảng cách đến chân tướng không còn bao xa.
Ngoài ra, hôm nay tôi đã làm món chân ếch om và món thỏ nướng cay, chúng rất ngon.
Theo một nghĩa nào đó, tôi đã chết về mặt xã hội.
Không phải vì tôi bị xã hội cô lập, tôi cũng không mắc chứng tự kỷ, mà là xã hội đã 'chết' trước tôi.
Cái cảm giác một người đại diện cho cả xã hội loài người này, quả thực rất đặc biệt.
Rất muốn có ai đó nói chuyện với tôi.
Chưa bao giờ nếm trải cảm giác cô đơn như thế này.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, những người bạn học đã từng chế nhạo tôi khi còn đi học đều trở nên thật dễ thương."
Trần Phong khẽ tằng hắng một tiếng, đóng quyển nhật ký lại, tắt đèn ngủ, đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận