Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 705: Để Đó Cho Tôi!

Năm 1947, con tàu hai trục nên rời trái đất theo kế hoạch ban đầu và quay trở lại căn cứ Mizu.
Nó lặng lẽ khoan hướng lên trên mặt đất và trôi vào tầng khí quyển, đồng thời gửi tín hiệu đến hành tinh mẹ hoặc căn cứ thông qua mạng lượng tử tần số cao, chờ được định vị và dẫn dắt.
Một tai nạn đã xảy ra.
Nó không đợi được tín hiệu từ hành tinh mẹ hoặc căn cứ, đồng thời gặp phải thời tiết cực đoan, sấm sét vào ban đêm.
Do hàng chục triệu năm ẩn nấp dưới lòng đất nên năng lượng của con tàu không đủ, sau khi bị sét đánh nhiều lần, mà cũng đã nhiều lần sẽ tự động kích hoạt lá chắn, cuối cùng dẫn đến việc không đủ năng lượng cung cấp.
Nó bắt đầu quay trở lại trái đất theo quy trình tự bảo vệ đã định trước, đồng thời, nó mở cánh năng lượng mặt trời dùng ánh sáng yếu vào ban đêm để sạc và sẽ bay lại vào ban ngày để thoát khỏi bầu khí quyển.
Nhưng ‘hiệu ứng thiên nga đen’ vẫn tiếp tục phát huy tác dụng, trong suốt quá trình rơi, nó bị tập kích bởi tên lửa phòng không.
Nếu lá chắn có đủ năng lượng, sức công phá của tên lửa phòng không này thậm chí không xứng gãi ngứa cho nó.
Tuy nhiên, nó vừa vặn mất đi lá chắn do thiếu năng lượng.
Tên lửa đã phá hủy cánh ánh sáng mặt trời và trực tiếp khiến nó lao xuống thành phố Roseville, sau đó nó bị quân đội liên bang "bắt sống".
Đây là toàn bộ phân tích về "Sự cố Roseville" nổi tiếng thế giới mà Trần Phong đã nhìn thấy ở 1000 năm sau, với kiến thức về Mizu của mình, hắn đã suy đoán bổ sung, và cho ra kết luận phân tích cuối cùng.
Trần đại sư tin rằng về cơ bản thì điều này phù hợp với thực tế.
Trong khi trò chuyện, mọi người đi bộ dưới con tàu hai trục.
Trần Phong nhìn cánh cửa được mở ra trong khoang thuyền viên của con tàu, hắn mở một lời khen hiếm có, "Còn khá tốt, thảo nào các ông biết bên trong không có hệ thống vũ khí. Đúng rồi, sao các ông mở được cái cửa này?"
Mendelssohn xấu hổ cho biết: "Nó đã bị nổ trong một vụ thử hạt nhân. Cánh cửa lúc đó bị hư hỏng nặng nhưng nó đã tự sửa chữa được. Tuy nhiên, việc đóng mở thuộc về trạng thái bình thường của nó nên chúng tôi vẫn để nó mở. Nếu tôi vô tình tắt nó, sợ rằng sẽ phải làm nổ nó một lần nữa.”
Trần Phong trợn to hai mắt, hắn rất muốn giơ ngón tay cái cho Mendelssohn.
Các người đủ tàn nhẫn đấy, không thèm sợ rằng sẽ thật sự khiến nó nổ tung.
Được rồi, vậy là cuối cùng hắn cũng biết được những bí mật không thể tìm thấy trong dữ liệu lịch sử 1000 năm sau.
Thử hạt nhân mở cửa.
Cũng được, rất xuất sắc.
Mình nghĩ chuyện này chắc là khác xấu hổ nên mới không được lưu lại trong tài liệu giấy tờ gì, chỉ truyền miệng thôi.
"Được rồi. Nếu AI trong tàu Mizu hết năng lượng và tắt hoàn toàn, đồng thời tự hủy dữ liệu, thì chắc hẳn việc các người đã làm nổ nó, nhất định là một đại công."
Mặt Mendelssohn càng đỏ hơn.
Ilan đặc biệt giỏi nắm bắt thông tin trong lời nói của Trần Phong, anh ta vội hỏi: "Mizu?"
Trần Phong ho nhẹ một tiếng, "Người ngoài hành tinh chúng ta không hiểu giống câu đố vậy, cho nên tôi mới đặt tên đối thủ là Mizu, thế nào?"
Ilan và Mendelssohn cùng lúc gật đầu, "Xuất sắc."
Trợ lý thậm chí còn lấy giấy bút ra để viết tên "Mizu".
Mấy người bước vào cabin.
Kết cấu tường là kim loại màu trắng bạc, tạo cảm giác mát lạnh khi chạm vào.
Mendelssohn giới thiệu: "Kim loại này là thứ không thể tin được, nó giống như có sự sống".
Trần Phong mỉm cười, không nói gì.
Nếu AI bên trong vẫn "sống", thì theo một khía cạnh nào đó, con tàu này thực sự là một sự sống.
Không gian trong cabin rất hẹp và nhỏ, không có khu vực sinh hoạt, tất cả chỉ là một xưởng chứa đầy đủ các loại thiết bị tích hợp.
Cửa xưởng rất hẹp, chỉ cao nửa thước, rộng chỉ hai mươi phân, hiển nhiên không phải để cho người vào, mà giống như một cổng kiểm tra thiết bị công nghiệp thông thường.
Trần Phong biết tại sao.
Trên thực tế, bên dưới khoang thủy thủ đoàn của tàu Mizu có một khoang chứa đầy các loại robot.
Nếu có vấn đề với thiết bị trong phòng chức năng và cần phải nghỉ ngơi thủ công, Mizu sẽ có thể trực tiếp điều khiển các robot này thông qua sóng não để tiến hành sửa chữa bán thủ công và bán thông minh.
Tuy nhiên, các học giả ở thế kỷ 21 lúng túng không thể mở được cửa của thùng lưu trữ, vì vậy căn bản là họ không biết.
Họ không thể làm thí nghiệm trực tiếp bên trong con tàu, đúng là chẳng được gì.
Bước vào bên trong một chút, tất cả khom người, chui qua một ô cửa nhỏ, cuối cùng đã vào buồng lái.
Buồng lái của tàu Mizu hoàn toàn khác với buồng lái của phi thuyền nhân loại, hoàn toàn không có tầm nhìn.
Phân tích của các thế hệ kỹ thuật viên hậu thế có thể cho rằng cơ chế hình ảnh thị giác của cơ thể người Mizu khác với con người.
Con người luôn duy trì mức độ phụ thuộc cao vào quan sát bằng mắt thường, trong khi Mizus lại ‘mê tín’ hơn về camera hoặc tham chiếu dữ liệu do các công cụ giám sát cung cấp.
Có 6-7 người trong buồng lái, có vẻ rất đông.
Tuy nhiên, không gian cabin khác với máy bay của con người ở thế kỷ 21. Không có bảng điều khiển hoạt động phức tạp nào cả, chỉ đặt một vài quả cầu kim loại kỳ dị.
Trước quả cầu này là một chiếc ghế nhỏ.
Ghế là một cấu trúc kim loại nguyên chất cứng, sự thoải mái cho người ngồi trên nó tệ đến phát hờn.
Các kỹ thuật viên cũng đoán và mô phỏng hình dáng người Mizu dựa trên hình dáng chiếc ghế.
Mendelssohn đưa tay lên một quả cầu, hàng trăm vòng cung điện cực nhỏ trông giống như tơ nhô ra từ quả cầu.
"Trần tiên sinh, anh có thể thử xem. Hồ quang này chạm vào lòng bàn tay có hơi tê. Chúng tôi đoán rằng có thể có thông tin trong đó, nhưng lại không thể nhận biết được.”
Đồng tử Trần Phong hơi co lại, rốt cục hứng thú đã tới.
Hắn biết rất rõ hồ quang này, đó là một loại phương pháp liên kết thần kinh, thực sự có rất nhiều thông tin trong đó.
Nhưng vào thế kỷ 28, khi con người có thể đọc được thông tin này, quả cầu thực sự chỉ là một quả bóng, không có phản ứng gì cả.
Hiện tượng này có nghĩa là AI trong con tàu này vẫn chưa ngưng hoạt động hoàn toàn!
Hắn nhanh chóng kéo tay Mendelssohn ra nói, "Đừng chạm vào, đừng phí năng lượng! Để đó cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận