Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1005: Đừng Tra Tấn Tôi

Trần Phong lại nhớ đến sự vướng mắc trong lòng khi hắn lang thang trong nhánh Orion cùng với Frides ở tuyến thời gian cuối cùng.
Khi đó, hắn đã từng hơn một lần có ý định tự tử, nhưng hắn lại không đành lòng để những nỗ lực của Frides trở nên uổng phí vô ích, cho nên, hắn mới quyết định đánh cược một lần.
Cuối cùng, hắn cũng chờ đợi được vô số thành quả đến từ Frides, công thức đại thống nhất. chờ được tất cả mọi người trong tinh hệ Ảnh Tử, đồng thời cũng chờ đợi được sự bùng nổ của khoa học kỹ thuật, để nhân loại có thể đặt chân vào cấp thứ 4 của văn minh.
Cho nên, hắn vừa thua cuộc, lại vừa thắng cược.
Nếu hỏi rằng hắn có hối hận hay không.
Thì câu trả lời của hắn chính là không.
Là một con bạc ruột, từ lâu hắn đã sớm có giác ngộ rằng mình sẽ phải trả giá thật lớn.
Trần Phong ngơ ngác nhìn vào gương, suy nghĩ miên man khoảng chừng 10 phút.
Hắ từ từ sắp xếp mạch suy nghĩ của mình, sau đó đưa ra quyết định.
Thực ra, cùng với việc bại lộ chân tướng về sự kế thừa tuổi tác, con đường tắt của chính mình và nhân loại đã đi đến chặng cuối.
Như vậy, tuyến thời gian tiếp theo không chỉ là trận chiến quyết định của riêng mình, mà còn là cuộc đại quyết chiến của toàn nhân loại.
Lần này, bản thân mình sẽ trở thành một vị lãnh tụ hoàn mỹ chân chính, làm mọi thứ đến mức cực hạn cuối cùng.
Mình sẽ đích thân kiến tạo một nền văn minh cấp 4 vĩnh hằng chân chính cho nhân loại, rồi sẽ dõi theo dấu chân của nhân loại trên từng ngóc ngách của mạng lưới sợi của vũ trụ.
Tôi, Trần Phong, có sự giác ngộ này, tôi nói được làm được.
Rửa mặt bằng nước sạch xong, Trần Phong bước ra khỏi phòng tắm.
Trên bàn ăn là những thứ như bánh mì sandwich, Hamburger... cùng với một nồi cháo lớn đủ cho 10 người ăn.
Chung Lôi không giỏi nấu ăn cho lắm, bình thường 2 tay cô nàng cũng không chạm vào dầu mỡ.
Lúc trước, cả hai chỉ có quan hệ người thuê chung đơn thuần, Trần Phong còn có thể tự mình xuống bếp để tiết kiệm một khoản chi phí sinh hoạt, nhưng Chung Lôi thì khác, không gọi thức ăn ngoài thì cũng ra ngoài ăn, không bao giờ tự nấu lấy một bữa ăn. nếu bắt cô ấy nấu một bữa sáng kiểu Trung Quốc phong phú thì quả thực quá miễn cưỡng.
Việc có thể dậy sớm và làm một bữa sáng đơn giản lại phong phú như thế này đã là điều chưa từng có đối với cô nàng rồi.
Rất hiếm khi Trần Phong không ăn uống với tốc độ gió cuốn, mà lại cẩn thận nhấm nháp từng miếng một.
Chung Lôi thấy hắn như vậy, lập tức bối rối: "Sao thế? Ăn không ngon hả? Cũng không thể trách tôi được, tôi chỉ đem thành phẩm bỏ vào lò nướng với lò vi sóng thôi mà, chỉ có nồi cháo này là do chính tay tôi nấu thôi. Chẳng lẽ cháo lại có vấn đề?"
Trần Phong lắc đầu: "Không phải, tôi muốn cẩn thận nhấm nháp bữa sáng mà cô nấu cho tôi thôi. Đây sẽ trở thành ký ức vĩnh hằng của tôi."
Gương mặt xinh đẹp của Chung Lôi thoáng đỏ ửng: "Học đâu ra cái kiểu miệng lưỡi ba hoa thế hả?"
Trần Phong mỉm cười: "Tôi không nói đùa đâu, nghiêm túc đấy. Từng giờ từng phút ở bên cô, tôi đều khắc sâu trong lòng. Nếu lần này không có cô, e rằng bản thân tôi đã không thể kiên trì nổi đến giây phút cuối cùng rồi."
Chung Lôi lập tức hào hứng: "Thật sao? Tôi đã làm gì thế? A... hình như chúng ta đã từng nói qua là sẽ không được nói quá chi tiết, nên thôi, anh đừng nói cho tôi biết."
Trần Phong lắc đầu: "Không phải cái gì cũng không được nói, cô đã viết rất nhiều bản tình ca cho tôi, mỗi bài hát, tôi đều nghe qua ít nhất 100.000 lần. Vô cùng cảm động, tôi rất thích."
Chung Lôi xấu hổ: "Sởn hết cả da gà! Ghê quá, chịu không nổi! Ai muốn viết tình ca cho anh chứ. Tôi nhổ vào!"
Trần Phong: "Ha ha. Chung Lôi, cô quá khiêm tốn rồi. Tôi có thể nói một câu vô cùng khẳng định rằng, bản tình ca của cô có lẽ là bản tình ca hay nhất trong lịch sử văn minh nhân loại, cũng là bản tình ca có giá trị nhất."
"Đừng nói, đừng nói gì cả! Tôi không nghe, không nghe!" Chung Lôi bịt tai lại, nhưng mặt lại đỏ lan tận cổ.
Có một số việc, cô biết rằng mình sẽ làm, nhưng khi Trần Phong 'vạch trần' ngay trước mặt như thế này, cô vẫn có chút ngại ngùng.
Nhưng một lúc sau, cô đã điều chỉnh lại tâm tình, trợn mắt nhìn Trần Phong: "Giỏi gớm. Anh ở đây thì giả vờ lạnh lùng cao lãnh các kiểu, đến thế kỷ 31, ở cùng Đường Thiên Tâm lâu như vậy, lại học được cách miệng lưỡi ba hoa đúng không?"
Trần Phong sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có. Haiz, tôi quả thật không phải người miệng lưỡi ba hoa mà."
Nói như vậy, hắn hơi buồn.
Trung Lôi thận trọng hỏi: "Lần này... cô ấy... cô ấy vẫn hy sinh?"
Trần Phong gật đầu: "Đúng vậy."
"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó."
Trần Phong nhếch miệng cười: "Không sao, tôi cũng quen rồi. Thực sự quen rồi. Đã là chiến tranh, thì chắc chắn sẽ có hy sinh. Chúng ta có thể mỉm cười đến cuối cùng là được."
"Vậy lần này... con anh thì sao?"
Trần Phong đột nhiên nghĩ đến 2 lời nói dối của Đường Thiên Tâm, trong lòng đột nhiên nghẹn ngào không nói nên lời.
"Vẫn không thấy được."
Chung Lôi: "Haizz. Thật đáng tiếc."
Khi nói điều này, cô lặng lẽ nhìn xuống bụng mình.
Có lẽ cô đang thầm suy đoán liệu cô có thể thành công hay không.
Nhưng cô cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào cả.
Người ở thế kỷ 31 mà còn khó có thể mang gen của Trần Phong, thì đừng nói đến bản thân mình.
Trần Phong ho khan một tiếng: "Đừng như vậy, rõ ràng là tôi có lỗi với cô, sao cô lại tỏ ra áy náy như thế? Đừng tra tấn tôi chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận