Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 216: Nhược Điểm Của Kẻ Xâm Lăng

Dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật mà rào chắn Thái Dương Hệ thể hiện, thì đáng lý ra nền văn minh mà kẻ địch đang nắm giữ phải dễ dàng vượt qua sự hạn chế về khoảng cách không gian mới đúng.
Đơn vị tác chiến của nó đáng lý ra phải mở một lỗ sâu bên ngoài Thái Dương Hệ và dùng tốc độ hơn cả ánh sáng để bay tới, đáng lý ra phải tới cùng lúc với rào chắn.
Nhưng không, tình cảnh bây giờ không như vậy, chỉ có thể là vì có sự chênh lệch cực độ giữa hàm lượng khoa học kỹ thuật của rào chắn Thái Dương Hệ và tốc độ chiến hạm của đối phương.
Trần Phong đưa ra kết luận.
Hệ thống khoa học kỹ thuật của kẻ xâm lăng không hề tương thích với rào chắn Thái Dương Hệ!
Rõ ràng, tầng rào chắn này không thuộc về văn minh của bọn họ.
Kẻ sản sinh và chế tạo tầng rào chắn này đang ở một nền văn minh tiên tiến và cường đại hơn rất nhiều.
Tình huống này tương tự như năm đó, khi người châu u đổ bộ châu Mỹ, đã tham dự vào cuộc chiến tranh giữa hai bộ lạc bản địa, bằng cách dùng lương thực và vật liệu kiến trúc làm điều kiện chi trả, cung cấp súng ống đạn dược cho một bộ lạc trong đó.
Trần Phong lại kích động lần nữa.
Đây chính là nhược điểm cực lớn của kẻ xâm lăng!
Ừm, phải ghi nhớ điểm này.
Tư duy của hắn lại trở lại một vấn đề khác.
Trước đây, kẻ xâm lăng lợi dụng sự thâm nhập tư duy, đem một hạt siêu siêu nhỏ ẩn núp trong các vật thuộc sở thích cá nhân của các sĩ quan chỉ huy.
Khi cuộc đại chiến sắp đến thời khắc mấu chốt, bọn họ kích hoạt loại hạt siêu siêu nhỏ này,
Đang đại chiến sắp tới thời khắc mấu chốt, bọn họ kích hoạt loại này siêu hạt cực nhỏ tử, biến những vật thuộc sở thích cá nhân thành những quả bom phản vật chất, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ hạm đội khổng lồ của nhân loại.
Sau đó, Trần Phong đã đề nghị u Thanh Lam đặt tên cho loại hạt siêu siêu nhỏ này.
Hai người đem đặt tên là hạt vượt.
Lần này, các vật thuộc sở thích các nhân của sĩ quan chỉ huy không chứa hạt vượt.
Một mặt là do "Thế Ngoại Chi Ca" mất hiệu lực, mặt khác, Trần Phong cho là lần này không tồn tại bom hạt vượt.
Bởi vì để điều khiển từ xa thông qua rào chắn Thái Dương Hệ, can thiệp vào vận mệnh của nhân loại, cần phải tiêu hao một loại năng lượng nào đó.
Và loại năng lượng này có hạn.
Hoặc, phát ra "Thế Ngoại Chi Ca", ẩn giấu quả bom hạt vượt bên cạnh các sĩ quan chỉ huy.
Hoặc, nuôi cấy và xúc tiến vi khuẩn S.
Bọn họ chỉ có thể làm được 1 trong 2.
Tin tức quan trọng thứ 3 đã được hắn phân tích ra được.
Trần Phong bắt đầu phân tích sâu hơn.
Lúc trước, quả bom hạt vượt đến từ đâu?
Làm sao rào chắn Thái Dương Hệ có thể vô thanh vô thức can thiệp và ảnh hưởng đến quy tắc hạt cơ bản trên Địa Cầu, sao có thể tạo thành hạt vượt?
Tại sao hạt vượt không trải rộng khắp toàn cầu, không phân bố đồng đều ở những khu vực khác nhau, mà chỉ tập trung ở chỗ Hạm trưởng Chiến hạm và sĩ quan chỉ huy quân sự?
Quá trình xây dựng hạt vượt thì có liên quan gì đến sở thích của các sĩ quan chỉ huy?
Là khi một người có đam mê sở thích, khi nhìn thấy thứ gì đó, tư duy của đại não sẽ có sự thay đổi?
Sau khi tinh thần của một người bị quấy nhiễu bởi sự thâm nhập tư duy, liệu rằng sẽ có một loại sóng lượng tử đặc biệt được sinh ra kèm với sự chuyển động tư duy của đại não, hội tụ trong vật yêu thích, và cuối cùng xúc tác cho sự hình thành của hạt vượt hay không?
Nếu như có thể thấu hiểu toàn bộ quá trình này, liệu mình có thể đảo ngược nguyên lý, chế tạo thành các hạt vượt và tìm ra biện pháp kích hoạt hay không?
Vậy thì, liệu chúng ta có thể học theo Cô Tô Mộ Dung Phục, sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, sử dụng tuyệt chiêu của người trả lại cho người?
Trong lúc mơ mơ màng màng phân tích, rốt cuộc, Trần Phong cũng bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ say.
Đêm này, hắn ngủ cực kỳ ngon.
Dù hắn đã tiến vào giấc ngủ sâu, nhưng trong mộng, hắn vẫn tiếp tục tư duy.
Sau khi tới lần này, bởi vì không còn tồn tại ưu thế thể lực, Trần Phong lại không cam lòng trầm luận trong vận mệnh của một kẻ tầm thường, nên hắn không thể không liều mạng động não.
Nhờ vậy, tư duy bị "rỉ sét" do sự lệ thuộc vào ưu thế thể lực đã trở nên vô cùng linh hoạt.
Cho nên, tiềm lực của con người luôn là vô hạn.
Nếu không thử bức ép chính mình, thì sẽ không bao giờ biết tư duy của mình tốt đến mức nào.
"Khụ khụ."
Sáng sớm hôm sau, Trần Phong tỉnh dậy từ bên trong phòng tạm giam.
Nói là phòng tạm giam, thật ra thì đãi ngộ của hắn cũng không tệ lắm.
Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, kết cấu tiêu chuẩn của một nhà trọ, đồ dùng hàng ngày đều đầy đủ, chi phí ăn uống cũng không hề bị cắt xén một chút nào.
Thậm chí, so với việc tự cách ly tại nhà để tránh bệnh truyền nhiễm như một ngàn năm trước, loại đãi ngộ này còn tốt hơn một chút, chí ít là không cần tự mình nấu cơm rửa bát.
Ăn xong bữa sáng phong phú, Trần Phong tiến vào không gian tin tức sớm hơn mấy phút, chờ đợi sự dạy bảo của u lão sư.
Từ giờ cho đến lúc vào học vẫn còn một khoảng thời gian ngắn, hắn lại mở hệ thống dữ liệu, tùy ý càn quét một hồi.
Lần này, hắn chọn xem một ít chuyện ở đương đại.
Vừa nhìn được một chút, trong lòng hắn lại cảm khái.
Thời đại này thật là tốt.
Vô cùng hưng thịnh.
Mặc dù phải đối mặt với tận thế, nhưng mọi thứ đều rất bình yên, mặc dù so với quá khứ thì mọi người càng nỗ lực hơn rất nhiều.
Khoa học kỹ thuật phát triển cực nhanh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một vài kỹ thuật mới vừa được nghiên cứu thành công.
Các quyết định và sách lược đều được nhân tính hóa.
Bất kỳ một quyết sách trọng đại nào, mọi công dân đều có quyền bỏ phiếu.
Chỉ cần anh muốn tham gia quyết sách, thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đều có thể mở thiết bị AI cá nhân, tham gia vào những thứ mình cảm thấy hứng thú, hoặc những lĩnh vực mà mình am hiểu, và có thể bỏ phiếu.
Ngay cả Trần Phong - cái người đang bị tạm giam - cũng có thể.
Bất kể là nghèo khó hay sang giàu, trong chuyện bỏ phiếu đều nhận được cách đối xử bình đẳng.
Quyết sách là của toàn dân, không phải do tư duy của một tổ chức nào nữa, mà là toàn bộ tư duy của nhân loại tạo nên trí tuệ quần thể.
Đồng thời, nhờ sự phổ cập của hệ thống giáo dục, trình độ học vấn toàn dân cũng được đẩy lên cao, trí tuệ nhân loại không những không ngu muội mà càng lúc càng lộ ra cơ trí bình tĩnh, lại thần bí huyền ảo.
Chính phủ Trái Đất chuyển sang hình thái Chính phủ thuần túy phục vụ.
Có rất nhiều thứ 'cơ duyên xảo hợp' để sinh ra loại kết cấu kỳ diệu này.
Trần Phong không thể xác định được, liệu lần sau thứ mà nhân loại phải đối mặt có phải là vi khuẩn S nữa hay không, liệu có thể thiết lập nên kết cấu kỳ diệu này nữa hay không?
Có điều, cho dù bản thân chỉ được thể nghiệm qua một lần, thì cũng xem như sống không uổng cuộc đời này rồi.
"Khụ khụ."
Không hiểu sao cổ họng lại hơi ngứa, hắn lại ho hai tiếng.
Vừa lúc này, hình ảnh u Thanh Lam xuất hiện.
Cô nàng hơi nhíu mày: "Anh bị cảm à?"
Trần Phong lắc đầu: "Không hề."
"Cũng thật kỳ lạ, đại đa số mọi người chỉ cảm mạo 1 lần trong đời. Mà với thể chất thông qua khảo hạch quân sĩ tình nguyện của anh, thì đáng lý ra sẽ không bị cảm mới đúng. Thật không ngờ, anh lại yếu ớt như vậy?"
Trần Phong lúng túng cười cười; "Nào có, cô đừng nói bậy. Tôi là người siêu siêu cường tráng đó, nhớ năm đó..."
"Nhớ năm đó cái gì? Một tên tân binh xếp hạng chót và lưu ban như anh, có cái gì mà năm đó chứ?" u Thanh Lam vừa cà khịa vừa lợi dụng quyền hạn của một lão sư để lấy được ghi chép về những gì hắn đã làm hôm qua.
"Chậc chậc, tôi nói này. Anh cũng thật là bản lĩnh đấy, xem mấy tư liệu lịch sử này mà mải mê đến tận 4h sáng, đáng đời anh! Rốt cuộc thì làm sao anh có thể lớn được đến nhường này vậy, tại sao qua bao năm mà anh vẫn chỉ là một đứa trẻ vậy? Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện này với anh nữa."
Đối với hắn, thái độ của u Thanh Lam có chút "hận rèn thép không thành sắt".
Ước chừng là cảm thấy hắn đã bạc đãi đối với khuôn mặt và cái tên của hắn vậy.
"Tóm lại, chương trình học hôm nay của anh sẽ không có cơ hội cảm nhận được sự giảng dạy trực tiếp từ tôi đâu. Tôi có việc phải làm, chỉ có thể dùng hình ảnh mô phỏng số liệu để dạy bảo cho anh thôi."
Trần Phong cười, "Không sao không sao, tôi sẽ cố gắng. Cô cứ đi làm việc của cô đi, thật ra thì cô cũng không cần đến đây nói cho tôi biết đâu."
"Không, rất cần thiết." u Thanh Lam nở một nụ cười hệt như ma quỷ: "Bởi vì lão sư mô phỏng mà tôi đưa cho anh là kiểu nghiêm khắc nhất, kiểu 'Duyệt Tuyệt Sư Thái' đấy! Chúc anh gặp may mắn, tạm biệt."
Trần Phong: "WTF!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận