Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 180: Kỳ Hạn "Ngắn Hạn"

"Xu hướng phát triển trước mắt của công ty hết sức tốt đẹp. Chúng tôi cũng nhận được rất nhiều lời mời hợp tác sáng tác, nhưng trong một thời gian ngắn, tài nguyên sáng tác chủ yếu của chúng tôi sẽ vẫn tập trung trên người nghệ sĩ nội bộ như cũ."
Tần Lộ và u Tuấn Lãng, hai vị nghệ sĩ hợp đồng thiếu hụt năng lực tự sáng tác, điên cuồng vỗ tay.
Trần Phong cười rồi lại nói: "Chậm nhất là ba ngày sau, tôi sẽ hoàn thành album đầu tay toàn bộ 10 a khúc sáng tác cho Tần Lộ. Bất quá tôi chỉ sáng tác mà thôi, còn mấy việc cụ thể như thu âm, chế tác thành phẩm, marketing và những việc khác thì phải dựa vào hợp mưu hợp sức của mọi người rồi."
Đám người lại vỗ tay, nhao nhao mở miệng chúc mừng Tần Lộ.
Hai người Hà Gia Kỳ và Trần Lê hâm mộ đến cực điểm.
Nhìn ông chủ nhà người ta mà xem, để tiết kiệm thời gian căn bản là không cần đi khắp nơi để thu mua bài hát.
Có vài ca sĩ hát đến 1-2 năm mà còn không thu đủ số bài cho một album, nhưng Trần Phong thì ngược lại, tự viết cho người lại còn chỉ mất có mấy ngày!
Quá mức.
Một tin tốt dành cho Tần Lộ, kế tiếp liền đến phiên u Tuấn Lãng.
"Album thứ hai của u Tuấn Lãng, tôi sẽ hoàn thành trong vòng 6 ngày."
u mập cười tươi như hoa.
Còn chuyện gì tốt hơn so với việc nhìn thấy giá trị của Tinh Phong Entertainment tiếp tục tăng lên, giá trị cao đến mức khiến cha anh ta phải thịt đau như cắt mà vẫn không mua nổi chứ?
Đương nhiên anh ta phải tự thân ra trận, tự mình hoàn thành chuyện này!
Lúc này, người đại diện tương đối quen của của Lộ Vy là Trịnh Nhu, chủ động giơ tay tỏ ý muốn nói, "Vy Vy nhà chúng tôi cũng muốn bài hát!".
Trần Phong cười gật đầu, "Được, không thành vấn đề." Hắn thuận miệng đáp ứng.
Chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát.
Lộ Vy huých Trịnh Nhu một cái, lộ ra vẻ mặt ‘chị thật không biết xấu hổ’, nhưng cũng không hề phủ nhận.
Sau khi xuống dưới, Trần Phong đến trước mặt Lộ Vy và Trịnh Nhu, nhỏ giọng nói: "Chị Vy, chẳng phải chị luôn chung thành với tự sáng tác sao? Chuyện này… chẳng phải trước đó đã viết cho chị một bài rồi sao?"
Thật ra, hắn không phải là không muốn bán bài hát, mà hắn lo lắng một điểm khác, bản thân Lộ Vy rất có năng lực sáng tác, nếu cứ để cô ấy cầu được ước thấy, liệu có thể lại áp chế thiên phú tự thân của cô không, nếu thật sự như vậy sẽ khiến người khác vô cùng tiếc nuối.
Hai tay Lộ vy khoanh trước ngực, khóe miệng hơi cong lên, treo một nụ cười xinh đẹp, "Sao, cậu không muốn cho tôi?"
"Ha ha, cũng không hẳn."
"Bài hát thực sự hay, mấy ai lại chê ít. Đôi khi tôi thật sự ghen tị với tài hoa của cậu và Chung Lôi, nhưng tôi cũng tin rằng, thông qua việc hát ca khúc của hai người, tôi cũng sẽ nhận ra cảm ngộ mới."
Trần Phong gật đầu, "Cũng đúng. Chuyện đó…"
"Không được, Vy Vy, tôi sẽ viết cho cô." Đúng lúc này, Chung Lôi đột nhiên đi tới, nói một cách chắc chắn: "Trần Phong, gần đây tôi thấy anh đủ bận rộn rồi, Mạnh Hiểu Chu nói anh còn đang viết kịch bản phim, đúng không?"
Trần Phong vốn định nói, việc này hắn cũng chỉ mới nói mồm với Mạnh Hiểu Chu thôi, còn chưa bắt đầu viết, không đến mức bận rộn như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt của Chung Lôi thì quả quyết gật đầu, "Đúng vậy, đúng là tôi đang viết kịch bản."
"Vậy là là cậu rất bận rồi, làm phiền Lôi Lôi nhé." Lộ Vy vui vẻ nói, không lộ ra chút khúc mắc nào.
Chung Lôi vừa viết ra “Thiêu Đốt Bản Thân”, giờ lại chủ động muốn sáng tác bài hát cho Lộ Vy, hoàn toàn không tính là mạo muội đường đột, thậm chí còn là bán cho Lộ Vy một lời mời lớn.
Nhưng trong môn đạo, cũng không có cửa cho người ngoài xía vào.
Trần Phong biết nhưng hắn không muốn quản nhiều như vậy.
Tim hắn chứa không nổi nhiều chuyện như vậy, nhất là nhi nữ tình trường.
Sao cũng được.
Bây giờ Chung Lôi là nghệ sĩ hợp đồng toàn quyền của Tinh Phong Entertainment, tất cả chi phí hao tổn để cô nàng tham gia các khóa học đều do Tinh Phong gánh chịu.
Sáng tác của cô thu được tiền cũng sẽ được gửi về lại cho Tinh Phong.
Nên việc Chung Lôi viết bài hát, dựa theo hợp đồng thì, một phần bản quyền thuộc về bản thân cô nàng, một phần khác cũng tự nhiên thuộc về Tinh Phong Entertainment, cho nên mặc kệ là Trần Phong tự cầm đao sáng tác, hay Chung Lôi sáng tác bài hát cho Lộ Vy, công ty đều nhận được lợi.
Trần Phong chỉ luôn cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu.
Trong cùng một tuyến thời gian, chính hắn cưỡng đoạt một bài Chung Lôi viết cho Lộ Vy, kết quả là trời lại chuyển hướng, Chung Lôi vẫn trở lại sáng tác cho cô ấy.
Tuy nhiên, hành vi sao chép gây rối loạn của Trần Phong mãi mãi sẽ không kết thúc.
Vì lần này trí nhớ hắn đã tăng cường, kho tác phẩm mà hắn chuẩn bị về quay lại sáng tác là cực kỳ khổng lồ.
Là một kẻ sao chép vô cùng chuyên nghiệp trong việc nhổ lông dê người quen, hắn không hề vì giao tình mà buông tha Lộ Vy, ngược lại còn chiếu cố ngoài định mức.
Vào giai đoạn Lộ Vy tràn trề linh cảm sáng tác từ là khi còn là thiếu nữ cho đến lúc cô nàng 25 tuổi, tổng cộng chỉ sáng tác ra hai bài kinh điển chân chính.
Trần Phong đã chuẩn bị lập lờ đánh lận con đen, đưa cho Tần Lộ hát.
Hắn tìm cho mình lý do hết sức đầy đủ.
Nói không chừng hắn có thể bức được tiềm lực của Lộ Vy nằm top 1,000 ở ngàn năm sau, tiến vào Top 100 thì sao?
Không chừng hắn lại làm việc tốt cũng nên!
Khi mọi thứ đã quen với việc trở nên tự nhiên, gánh nặng tâm lý của Trần Phong khi thực hiện các hoạt động này ngày càng thấp hơn.
Dần dần, hắn không còn có bất kỳ điều cấm kỵ gì trong việc sao chép bài hát.
Lúc này có một ca sĩ khác đi theo Hà Gia Kỳ đến cọ nhiệt, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi.
Cô ta giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: "Trần lão sư, vậy chúng tôi thì sao? Anh mới vừa nói là ngắn hạn, vậy cuối cùng là trong bao lâu? Chúng tôi đều muốn mua bài hát."
Mọi người nhất thời tập trung tinh thần.
Những nghệ sĩ này chưa từng hợp tác với Tinh Phong Entertainment, cũng như không có quan hệ gì với Trần Phong.
Bọn họ chỉ có thể vung vẩy chi phiếu chờ đợi Trần lão sư chiếu cố, nên bọn hắn cực kỳ để ý đến cái gọi là kỳ hạn "ngắn hạn" này.
Trong nhận thức của mọi người, thì với tình huống bình thường, loại người như Trần Phong đã nói ra hai chữ "ngắn hạn", có thể sẽ là từ 1 năm đến 2 năm.
Chỉ cần không lâu hơn 3 năm, tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, còn cả chờ đợi và hy vọng.
Nhưng là, tiết tấu mà Trần Phong nói lúc nãy quá nhanh, ba ngày giải quyết album của Tần Lộ, lại thêm ba ngày đã giải quyết xong u Tuấn Lãng.
Chuyện này khiến lòng mọi người ngấp nghé một nỗi mong chờ không nên có.
Trước khi Trần Phong bày tỏ thái độ của mình, hắn hơi liếc nhìn vào mắt Chung, suy tư ngắn ngủi.
Dù lời nói tiếp theo có thể hơi vả mặt Chung Lôi, nhưng Trần Phong không thể thay đổi kế hoạch mau chóng kiếm tiền của chính mình.
Trần Phong ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu phiền muộn nói: "Gần đây tôi thật sự rất bận, sau khi làm xong 2 album, tôi còn phải tốn mười ngày nửa tháng để viết kịch bản điện ảnh. Nhanh nhất cũng phải sau hai mươi ngày, mới có thể bắt đầu sáng tác ra nhiều ca khúc."
Lời hắn vừa nói ra, đại sảnh bữa tiệc to như vậy lại trở thành một mảnh lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng Lộ Vy lên tiếng phá vỡ yên lặng, "Vậy đến lúc đó, cậu có viết cho tôi một bài không?"
Trần Phong quay đầu nhìn Lộ Vy rồi lại nhìn Chung Lôi.
Dư quang nơi khóe mắt lại trôi về phía Tần Lộ, "Được, không thành vấn đề."
Không ai biết khi đang nói những lời này, trong lòng hắn có bao nhiêu suy nghĩ chạy qua chạy lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận