Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 453: Hậu Quả Sẽ như Thế Nào?

Theo kinh nghiệm của mình, rốt cuộc Trần Phong cũng phải biến thành một bé ngoan đến chấp nhận thẩm tra "công bằng và chính đáng".
Nhưng với bài hùng biện ngoại giao này, một video khác đã được công bố gần như cùng lúc trên Internet.
Đây là một đoạn video rất dài, từ khi Trần Phong phát hiện điều kỳ lạ ở trong xe và bắt đầu nói chuyện với tài xế, không kết thúc cho đến khi hắn rời khỏi văn phòng của căn cứ ở công viên.
Cuối video, Trần Phong dùng giọng điệu nghiêm khắc, tự mình đặt lại vấn đề biên giới khoa học, đồng thời nghiêm khắc cảnh báo đối phương nhìn nhận thực tế và buông bỏ cuộc đối đầu.
Hãy dừng thói đạo đức giả, thừa nhận lòng tham của bản thân, đối mặt với khuyết điểm của chính mình, hiểu rằng hợp tác đôi bên cùng có lợi là lối thoát duy nhất, đồng thời hãy chân thành suy xét một chút vì tương lai của nhân loại.
Yêu cầu của Trần Phong trong video rất cao, hắn cũng không hy vọng đối phương có thể nghe hiểu ngay, chỉ cần ý tứ bày tỏ là được.
Nếu video này được đăng trên Twitter hoặc không tải lên được, nó sẽ sớm bị chặn và xóa mà không tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nhưng thật không may, tài khoản chính thức của Tinh Phong Entertainment đã phát hành video này, và nó chỉ được đăng tải trên các trang web trong nước.
Với sức mạnh riêng của mình, Trần Phong có thể tự hắn phơi bày mặt trái, cùng nỗ lực bôn ba của u Quốc Hoa và sự chăm sóc nhiệt tình của Lộ Vy, không ai có thể đóng video này ở Trung Quốc.
Mặc dù video ở trong nước khó có thể gây ra bất kỳ tác động nào ở bên kia, nhưng Trần Phong chỉ cần cho một số người bên trên ở kia xem là được.
Ảnh hưởng của "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên 2.0" vẫn còn đó và giới học thuật đã thức tỉnh ở Boston không còn chọn cách tự bịt mắt nữa.
Họ đã nghiêm túc xem xét một điều.
Nếu Trần Phong trốn thoát, sau đó hắn hoàn toàn thất vọng về các chính trị gia của bọn họ, đồng thời chặn cánh cửa mà hắn đã mở cho mọi người, thì nó sẽ có tác động như thế nào đối với Hoa Kỳ?
Nếu Trần Phong bị quản thúc tại gia, liệu một người có phong cách như vậy sẽ sẵn sàng chấp nhận số phận trở thành một con rối tư bản và một công cụ để thu tiền?
Hoặc, nếu Trần Phong chết ở đây, hậu quả sẽ như thế nào?
Không còn nghi ngờ gì nữa, những bước tiến mà khoa học và công nghệ mà nhân loại sắp thực hiện sẽ bị lùi lại một cách đột ngột.
Liệu những nhà khoa học hàng đầu mang các quốc tịch khác nhau còn dám đến đây giao lưu?
Người thừa kế của Trần Phong ở Trung Quốc, Lại n, sẽ có hành động gì?
Nếu tất cả các hướng nghiên cứu do Viện Nghiên cứu Tinh Phong công bố đều trở thành sự thật, và những dự án mà Trần Phong nói trước đây thực sự tồn tại, thì thế giới sẽ ra sao?
Nếu điều gì đó xảy ra với chính Trần Phong, liệu Viện Nghiên cứu Tinh Phong và Trung Quốc có thực hiện các biện pháp cứng rắn hơn để phong tỏa khoa học công nghệ?
Khi đó, hai nước chắc chắn sẽ bước vào trạng thái thù địch cao hơn, và họ chỉ có thể trơ mắt nhìn sự trỗi dậy nhanh chóng của đối phương vượt lên chính mình.
Thế giới sẽ như thế nào trong 10 năm nữa?
Thế giới sẽ như thế nào trong 20 năm nữa?
Để bảo vệ lợi ích của chính mình, các chính trị gia, tất nhiên chỉ có thể bắt đầu những cuộc chiến điên cuồng không thể ngăn cản.
Kết quả cuối cùng sẽ là gì?
Liệu chúng ta có thể đánh bại con quái vật khổng lồ với dân số 1,4 tỷ người và lịch sử 5.000 năm?
Thế giới sẽ đi về đâu?
Nước Mỹ sẽ đi về đâu?
Những học giả uyên bác dường như đã đánh hơi được khí tức khủng khiếp của chiến tranh.
Chúng ta phải ngăn chặn tất cả những điều này, chúng ta không được cho phép các chính trị gia ngu ngốc kéo toàn bộ nền văn minh xuống vực thẳm.
Các học giả ở Boston đã vào cuộc.
Họ đã bắt đầu một cuộc họp khẩn cấp của AAAS cùng lúc với vận động hành lang.
Họ chia sẻ những gì họ biết về Trần Phong cho những người khác, thậm chí còn lấy hai bài phát biểu của Trần Phong trong phòng họp viện Linton và sân bay để gửi cho các thành phố khác, và thậm chí cả các học giả châu u.
Sau đó chính phủ liên bang vấp phải sự phản đối của chính người dân và đồng minh của mình.
Trần Phong biến mất giả vờ đang gặp nguy hiểm, nhưng thật ra là hắn đang sử dụng những hành động nhỏ của mình để vặn xoắn mạnh mẽ dây cót tư tưởng của nhân loại.
Có nhiều cách để chuyển sự cạnh tranh tàn khốc sang trạng thái cạnh tranh lành mạnh một cách hòa bình.
Một trong những cách an toàn và ổn định nhất là dành thời gian cho nền văn minh.
Khi trình độ khoa học công nghệ đã đạt đến trình độ nhất định, không bị ảnh hưởng bởi sự tăng cường kép của “Thần Phong” và “Phong Mang Tất Lộ”, khi con người chính thức bước ra khỏi trái đất và vào không gian và khi năng suất xã hội hoàn toàn dư thừa thì tài nguyên và năng lượng cũng hoàn toàn dư thừa, sự cạnh tranh đương nhiên sẽ trở nên lành tính.
Phương pháp đau đớn nhất là cùng nhau trải qua một sự cuộc xâm nhập gần như diệt chủng của vi khuẩn S.
Cách đơn giản nhất nhưng để lại di chứng sâu xa nhất chính là tích cực tham gia vào ảnh hưởng xâm nhập của "Thế Ngoại Chi Ca".
Biện pháp mạo hiểm nhất chính là làm như Trần Phong, bất chấp hậu quả mà liều lĩnh đánh thức sự tự ý thức của các học giả, những người đáng lẽ phải có tầm nhìn xa trong thế kỷ 21, và dùng một cuộc khủng hoảng lớn buộc họ phải lấy lại phán đoán của mình.
Trình độ công nghệ của hắn không đủ để hỗ trợ hòa bình tuyệt đối, khi bóng đen của chiến tranh chưa bao giờ hoàn toàn biến mất ở thế kỷ 21 mà lại những chuyện như vậy, thực sự rất nguy hiểm.
Phần mạo hiểm nhất của chuyến phiêu lưu là hắn tuyệt nhiên không được để mình chết ở đây, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc.
Trước đây hắn không làm vì hắn không có đủ tự tin để bảo vệ mình.
Giờ thì hắn dám làm rồi.
Chỉ cần hắn không chết, cái gọi là nguy hiểm thực sự không tồn tại.
Không đánh được.
Tuy hầu hết mọi người đều hoảng sợ đến chết nhưng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Không phải ai cũng bối rối và e ngại như vậy, ví dụ như u Quốc Hoa, một doanh nhân lớn tuổi và đáng kính, đã sợ lại lôi kéo Lại n để cùng nhau nghĩ giải pháp, nhưng Lại n vẫn cứ từng bước làm việc của riêng mình.
u Quốc Hoa rất tức giận, "Sao cậu không gấp gáp chút nào vậy?"
Lại n mỉm cười, "u tổng, ông không biết anh ta là người thế nào sao?"
u Quốc Hoa: "Hả?"
"Trí tuệ của anh ấy ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Tôi cá rằng mọi thứ sẽ xảy ra ngay lúc này mà thôi, đồng thời những gì sẽ xảy ra đều nằm trong dự đoán của anh ấy. Anh ấy đang dang ra một đôi tay vô hình, cố gắng kiểm soát thế giới."
u Quốc Hoa ngẩn người hồi lâu, sau đó ngồi sang một bên suy nghĩ miên man.
Khoảng nửa giờ sau, ông ta mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh, hít sâu một hơi, "Chuyện này... cái tay này thật kinh khủng!"
Lại n nhún vai, "Làm lại có thể nói là kinh khủng chứ? Phải nói là quá vĩ đại."
u Quốc Hoa đã ổn định lại và bắt đầu nhìn vào những thay đổi của ‘môi trường bên ngoài’ với tâm trí bình tĩnh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận