Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 895: Tôi Có Tài Đức Gì?

Ngày đầu tiên huấn luyện, Trần Phong đã cho các chiến sĩ diễn luyện thực chiến, cơ bản là đã đạt được mục tiêu.
Mấy ngày sau, hắn đã có kinh nghiệm hơn, không còn đích thân ra tay nữa, mà chỉ thành thật làm huấn luyện viên.
Quá trình học tập giáo trình cơ sở và nâng cao của các chiến sĩ vô cùng nhanh, ngay cả giáo trình cấp cao cũng không tính là chướng ngại vật, nhưng ở bước cuối cùng của giáo trình cấp đại sư - cấp mà Trần Phong hy vọng những người khác cũng sẽ học được để đạt cùng một trình độ trực giác chiến trường như mình, thì lại khiến người khác khó nhằn.
Các học viên liên tục gặp khó khăn và tiến bộ khá chậm.
Chính khả năng trực giác phán đoán chiến trường mới là thứ quyết định năng lực của Trần Phong, khiến hắn có thể vững vàng không gục ngã trong trận đánh luân phiên với 100 người, khi cùng sử dụng trang bị cùng cấp độ.
Rõ ràng, phản ứng theo bản năng và trực giác phán đoán của Trần Phong mới là tố chất cốt lõi khiến hắn thực sự nổi bật giữa đám người.
Hắn chưa từng keo kiệt không chia sẻ kinh nghiệm, cũng chưa từng sợ bị vượt mặt, cho nên, hắn chân thành hy vọng rằng người khác sẽ học được tất cả bản lĩnh của mình.
Nhưng mặc dù lần này đụng phải khó khăn, nhưng ít nhất thì hắn đã nhìn thấy hy vọng.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, nhân loại bị mắc kẹt trong “kế hoạch chiến thần” và “phòng kén tư duy” bao trùm cả xã hội. Họ theo đuổi tính hợp lý tuyệt đối trong mọi việc, tìm điểm tựa hợp lý cho mọi việc và theo đuổi tỷ lệ sai sót thấp.
Nhìn thì có vẻ chuyện này khá tốt.
Tốt ở chỗ, chuyện này khiến cực hạn của các chiến sĩ trở nên cực cao, nhưng nhược điểm là thiếu tính sáng tạo, tư duy của chiến sĩ khi sử dụng trang bị bị gò bó theo khuôn mẫu, khó đột phá được cực hạn cao nhất của mình.
Lần này cũng gặp phải vấn đề tương tự, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng trong suốt 100 năm chiến tranh, những chiến sĩ quy hương cứ đi ra ngoài rồi lại quay trở lại, trải qua biết bao lằn ranh sinh tử.
Những trải nghiệm lằn ranh sinh tử cho phép những chiến sĩ quy hương liên tục phá vỡ bình cảnh của chính họ, dần dần phá vỡ sự phong tỏa của tư duy, không ngừng làm mới cực hạn của chính họ.
Kinh nghiệm chiến trường của những chiến sĩ này thậm chí còn dồi dào hơn cả Trần Phong.
Giả sử cảnh giới bây giờ của Trần Phong là ở cấp 10, những chiến sĩ ở tuyến thời gian cuối cùng chỉ ở cấp 1, thì cảnh giới của chiến sĩ quy hương trong tuyến thời gian này nói chung đã đạt đến cấp 5, một số người thậm chí đã đạt đến cấp 7, 8, thậm chí là cấp 9.
Đó là lý do vì sao thực lực của các chiến sĩ huấn luyện mà Trần Phong gặp phải lại cường đại như vậy, đến mức xém nữa thì hắn 'lật xe'.
Đồng thời, Trần Phong tin chắc rằng khi các chiến sĩ bắt đầu từ cấp 5 mà đi lên từng chút một, thì hy vọng đạt đến cấp 10 sẽ lớn hơn tuyến thời gian trước vô số lần.
Để thúc đẩy kế hoạch huấn luyện của mình, Trần Phong đã chọn một đoàn đội trợ thủ từ đám chiến sĩ để giúp hắn kiểm soát chi tiết hơn, hỗ trợ điều chỉnh và cải thiện tài liệu giảng dạy, đồng thời liên tục đưa ra các thông số đánh giá mới và chính xác hơn cho Phồn Tinh.
Nhắc tới cũng vui.
Đinh Hổ, người có cấp bậc quân hàm thấp nhất và thực lực yếu nhất trong số tất cả các chiến sĩ tham gia khóa huấn luyện lần này, trở thành trợ thủ đầu tiên của Trần Phong.
Đại đa số mọi người đều không hiểu tại sao Trần Phong lại bổ nhiệm một trung úy "lão lưu manh" chỉ biết lăn lộn trên cái Trái Đất Ảnh Tử cả trăm năm để làm trợ thủ đầu tiên.
Ngay cả những người đứng đầu viện nhà hiền triết học, những người về cơ bản biết rõ lý do tại sao, cũng đưa ra lời phản đối, cho rằng việc Trần Phong để Đinh Hổ 'thượng vị' có hơi lạm dụng tình cảm cá nhân, không khách quan.
Chính bản thân Đinh Hổ cũng chẳng hiểu nổi.
Anh ta muốn hỏi Trần Phong tại sao lại là anh ta, nhưng cuối cùng anh ta cũng không dám hỏi, kiên trì nghe theo.
Ngày đầu tiên, Đinh Hổ nơm nớp lo sợ, cứ như đi trên lớp băng mỏng, không dám chỉ dạy, không dám phê bình hay chỉ trích, chỉ thành thành thật thật làm một cái loa, tranh thur thời gian tăng cường học tập, cố gắng tiếp thu và tiêu hóa.
Ngày thứ hai, dưới áp lực nặng nề đó, anh Hổ lột xác.
Mặc dù vì vắng mặt quá lâu trên chiến trường, nên bản thân anh ta không thể hoàn thành các thao tác cường độ cao của những chiến sĩ cao cấp khác, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta bắt đầu hiểu được những vấn đề sai sót trong thao tác của người khác.
Ví dụ, nếu ngu ngốc bật công suất động cơ khi chuyển vị, thì sẽ khiến thời gian định vị từ lúc chuyển động đến lúc đứng yên có sai số là 0,05 giây.
Ví dụ, khi hoàn thành tập kích theo chỉ thị, nếu chuyển đổi góc khúc xạ bao nhiêu độ, công suất của vũ khí năng lượng được chuyển lên cao thấp bao nhiêu, thì có thể tạo ra hiệu ứng tốt hơn và kích thích cộng hưởng với hành động tập kích của người khác.
Hoặc trong một số môi trường đòi hỏi phải nhanh chóng đưa ra quyết sách, các chiến sĩ sẽ vô thức đưa ra những phán đoán trực giác về việc cải tiến không gian ở đâu.
Ở cấp độ nào, thì cần phải lựa chọn loại môi trường mô phỏng nào để huấn luyện cường hóa.
Đinh Hổ luôn có những quan điểm riêng về nội dung huấn luyện hàng ngày của hầu hết mọi người.
Nhưng lúc này, anh ta vẫn còn thiếu tự tin, mỗi lần tìm ra vấn đề đều sẽ thảo luận cùng Trần Phong.
Lúc đầu, Đinh Hổ còn lo lắng cho rằng anh ta sẽ quấy rầy nhà hiền triết.
Nhà hiền triết sẽ càng lúc càng mất kiên nhẫn vì mình.
Nhưng anh ta không ngờ, Trần Phong lại tỏ ra rất nhiệt tình khi chỉ dạy mình, biết gì nói nấy, mỗi lần giảng giải xong, nhà hiền triết đại nhân còn đặc biệt hỏi thêm một câu: “Anh Hổ, anh nghe có hiểu không? Chỗ nào không hiểu cứ hỏi."
Sự ôn nhu và nhiệt tình của nhà hiền triết lúc ấy hoàn toàn đối lập với sự hung mãnh bưu hãn mà hắn thể hiện khi huấn luyện thực chiến với những người khác.
Anh Hồ vừa cảm động vừa sợ hãi, anh ta ước gì mình có thể máu chảy đầu rơi vì nhà hiền triết.
Mà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khi kết thúc buổi hướng dẫn hôm đó, Trần Phong còn đặc biệt gọi Đinh Hổ lại: "Anh Hổ, hôm nay anh rất giỏi, tiến bộ rất nhanh. Tỷ lệ chính xác của các vấn đề và giải pháp cải tiến mà anh đưa ra cao hơn cả 50%. Chờ tỷ lệ phán đoán chính xác của anh đạt 100%, thì tôi có thể yên tâm và mạnh dạn giao toàn bộ nhiệm vụ huấn luyện cho anh rồi. Hãy tin tưởng chính mình, anh có tiềm năng trở thành huấn luyện viên đệ nhất nhân loại đấy. Cố lên!"
Nghe nói, đêm ấy có tiếng khóc truyền ra từ ký túc xá của Đinh Hổ, còn có những câu từ kỳ lạ như "Tôi có tài đức gì", "Tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của nhà hiền triết."... vẫn luôn truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận