Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 285: Áp Chế Thất Bại

Đối phương mắng chửi Trần Phong chỉ là người ngoài nghề mà lại tùy tiện phát biểu ý kiến dưới dạng chuyên khảo học thuật, hành vi như thế là rất đáng xấu hổ.
Sai. Trần Phong có thể dang cả hai tay, và ngụy biện rằng, tôi là một nhạc sĩ, tôi cũng thích phim khoa học viễn tưởng, chẳng lẽ tôi không thể viết một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ư?
Nhân tiện, có khi hắn nói đúng thì sao, dù không thể chứng minh năng lực học thuật của mình, nhưng chắc chắn hắn sẽ để lại thanh danh như một người tiên phong trong lịch sử khoa học.
Những lời này là mặt dày vô sỉ cỡ nào chứ?
Vì thế, hành vi vô sỉ này của Trần Phong không đáng để đề xướng, yêu cầu hắn rút lại chuyên khảo và xin lỗi trước công chúng.
Bài 'hịch văn' đầu tiên đã thổi lên ngọn lửa công kích, càng ngày càng nhiều học giả trẻ và trung niên có ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật, đồng loạt lên án chống lại Trần Phong, chống lại hỏa lực của fan hâm mộ trong giới âm nhạc.
Bản thân Trần Phong đại sư cũng có chút khẩn trương khi nhìn thấy cảnh này.
Rất nhiều người đã gọi điện cho hắn, địa vị lớn nhỏ khác nhau.
Lớn như các quan chức cấp bộ liên quan đến lĩnh vực khoa học, hoặc là viện sĩ hàn lâm.
Nhỏ như bạn cùng lớp và cố vấn đại học của mình.
Ngay cả hiệu trưởng của Đại học Giang Nam, nơi hắn từng học, cũng không biết là lấy được số của hắn từ đâu mà gọi điện cho hắn nữa.
Tiểu Trần à, em phải là sáng tỏ một chút, công khai nói rõ một chút, rằng quyển sách về các phỏng đoán của em không có ý khiêu khích giới học thuật hàn lầm, đây chỉ là một cuốn tùy bút được viết bởi một người có hứng thú và yêu thích theo đuổi khoa học mà thôi, chỉ cung cấp giá trị tham khảo.
Thiếu chút nữa thì Trần Phong đã nghe lời.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không giải thích.
Không thể giải thích.
Một khi giải thích, thì hiệu quả mà hắn muốn đạt được sẽ bị sụt giảm.
Nhiều người vốn dĩ đang tin tưởng hắn, cũng theo phương hướng nghiên cứu mà hắn vạch ra để nỗ lực làm việc, sẽ vì hoài nghi mà buông bỏ mất.
Những gì Trần Phong muốn làm vốn là chuyện tốt, sẽ lập tức biến thành chuyện xấu mất.
Vì vậy, Trần Phong quyết định gánh hết, bất kể các người nói thế nào, tôi cũng không quan tâm.
Hắn không thèm để ý đến những chuyện bên ngoài nữa, chỉ một lòng chờ đợi 'thánh hiền' tới.
Nhưng hắn còn chưa kịp chờ được vị 'thánh hiền' kia, thì đã bị cho leo cây.
Cái tên Lại n bảo rằng hôm nay sẽ bay từ Bắc Kinh đến đây, thế mà lại mất liên lạc!
Điện thoại không thông, không ai trả lời.
Trần Phong đã yêu cầu văn phòng của Tinh Phong Entertainment ở Bắc Kinh đi thăm dò, hỏi xong tình huống mới biết được, cả ngày hôm nay Lại n chưa bao giờ rời khỏi khuôn viên của Thanh Hoa, vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm, dường như anh ta đang 'đột kích' một hạng mục lớn rất quan trọng, không thể thoát thân được.
Trần Phong cực kỳ tức giận, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Hắn ném ra "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" trước thời hạn, chẳng phải là vì ném một miếng mồi ngon cho vị tiểu huynh đệ Lại n, để anh ta đừng bám víu lấy mấy cái hạng mục trẻ con trong phòng thí nghiệm của Thanh hoa và Viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc, để dụ dỗ anh ta đến với hạng mục hoành tráng của mình à?
Kết quả thì sao chứ, con hàng này thật ghê gớm thay, thế mà lại bế quan thoát khỏi mấy 'viên đạn' của mình.
Chính chủ đã mở tốc độ né tránh lên mức MAX, chẳng tổn thương đến một cọng lông hay một sợi tóc, nhưng quần chúng ăn dưa bên cạnh thì bị khẩu súng ngắn quật ngã thành mảng lớn.
Trần Phong âm thầm thề, sau này nhất định phải trừng trị vị tiểu lão đệ Lại n không biết vâng lời thật tốt.
Càng giận hơn chính là, vì Lại n không tới, nên hắn phải căng da đầu đến tập đoàn u Hòa.
Theo 'chiến báo' được gửi bởi gián điệp ở căn cứ tiền tuyến u Tuấn Lãng, ngày mai địch thủ u Quốc Hoa sẽ đến châu u, vì vậy, nếu muốn làm đại sự gì thì phải hành động ngay hôm nay, bằng không sẽ phải đợi đến tháng sau thì ông ấy mới trở lại Trung Quốc.
Chen Feng lái xe vọt ra khỏi tiểu khu.
"Mập mạp mập mạp, tình huống của mục tiêu như thế nào? Tôi là ong mật. Over."
"Nhận được nhận được! Ong mật ong mật, mục tiêu đang ở phòng sách uống trà, vừa hoàn thành một đống lớn tài liệu, đang đọc báo. Over."
"Báo gì? Over."
"Tin tức tham khảo. Over."
"Được rồi mập mạp, tiếp tục giám thị, 20 phút sau tôi đến."
"Tuân mệnh ong mật! Chờ một chút, mẹ em muốn mục tiêu theo bà dạo phố mua quần áo, em phải tự mình ra trận đây!"
"Ồ! Mập mạp bảo trọng!"
Hai mươi phút sau, Trần Phong xuất hiện tại cửa chính của tòa đại trạch phong cách châu u.
Lúc lái xe vào khu biệt thự, Trần Phong còn sượt qua chiếc xe của hai mẹ con u Tuấn Lãng.
Ong mật và mập mạp cách hai tầng cửa kính nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau, thân ai nấy quý.
Kỳ thực, vốn dĩ Trần Phong không muốn làm việc gián điệp ngầm như thế này.
Lúc trước, hắn đã để u Tuấn Lãng giúp hắn gửi một lời mời đàm luận chính thức với u Quốc Hoa, dưới thân phận là chủ tịch của Tinh Phong Entertainment.
Nhưng lần trước, cái tên mập mạp chết bầm này đã 'vả' mặt cha hắn quá ác, u Quốc Hoa đã chẳng ôm hy vọng gì với tên mập mạp chết bầm này nữa, căn bản không muốn trao đổi gì thêm với Trần Phong - cái 'công cụ' giúp tên mập mạp chết bầm đó vả mặt ông, bèn để cho cái tên con trai không nên thân ấy ngồi xổm ở một xó mát mẻ nào đó, ừ, cho đi kho đông lạnh là tốt nhất.
Trần Phong mang theo "vũ khí hạng nặng", nhưng lại không có cách nào nói tùy tiện nói qua điện thoại với u Quốc Hoa rằng, tôi muốn hợp tác với ông, nhưng không phải hợp tác trên lĩnh vực giải trí, mà là lĩnh vực vốn có của ông.
Cái vị u Quốc Hoa kia có thể cười hì hì trong điện thoại, nhưng trở tay là sẽ lột da u mập mạp ngay.
Trần Phong cần phải trình bày sự thật trước mặt ông, nói có sách mách có chứng, có như vậy mới có thể thuyết phục được ông ấy 'vượt biên' với mình.
Cho nên, hắn và u mập mạp mới phải hành động theo lối gián điệp ngầm như bây giờ.
Nếu như có Lại n đồng hành thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều rồi.
Đáng tiếc hiện tại chỉ có mỗi Trần Phong một mình một ngựa, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nhiều, nhưng dù sao cũng phải thử một chút.
Đối với người bên ngoài mà nói, nếu trì hoãn hôm nay thì chẳng qua chỉ là bỏ lỡ mấy ngày, nhưng đối với Trần Phong mà nói, rất có thể sẽ bỏ lỡ cả một thời đại.
Hắn không nỡ.
Khi Trần Phong bước vào đại trạch u thị, không bị bất kỳ ai ngăn cản, vì trước khi ra ngoài, u mập mạp đã nói chuyện với bảo vệ rồi.
"Chú u, buổi chiều tốt lành."
Trần Phong đứng trước 'cửa ải' u Quốc Hoa, mỉm cười tủm tỉm.
..
Trong thư phòng của u Quốc Hoa, hai người ngồi đối diện nhau.
Bầu không khí không hề ấm áp tí nào, mà trái lại, vô cùng kỳ dị.
Tay phải của u Quốc Hoa ôm lấy tách trà, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc, ánh mắt đảo đảo trên gương mặt của Trần Phong.
Sau khi Trần Phong bắt chuyện xong thì bước vào ngồi xuống, u Quốc Hoa gọi người giúp việc bưng lên cho Trần Phong một ly nước trong, sau đó, cả hai đều không nói một lời nào.
u Quốc Hoa nhìn chàng trai trẻ này, trong lòng chẳng mấy thoải mái, rất muốn cậy già lên mặt, giáo huấn hắn một trận.
Dù sao thì ở lần trò chuyện lúc trước, đôi bên cũng chẳng mấy vui vẻ.
"Dù sao tôi cũng không bán! u tổng, ông có nói gì cũng vô ích!"
u Quốc Hoa vẫn còn nhớ như in giọng điệu thẳng thừng khi Trần Phong từ chối ông, nên trong lòng có thành kiến cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ tiếc là bây giờ, mặc dù ảnh hưởng và tài sản của Trần Phong không thể bì kịp u Quốc Hoa, nhưng hắn vẫn là một nhân vật có máu mặt trong nước.
u Quốc Hoa không tiện lấy thân phận trưởng bối để nói chuyện nữa, lại càng không thể nói gì sỉ nhục hay xúc phạm đến đối phương.
Vì thế, ông chỉ ngước mắt nhìn, chờ vị khách 'không mời mà đến' tên Trần Phong này chủ động bày tỏ ý định hôm nay đến đây là để làm gì.
Nếu Trần Phong mở miệng trước, đồng nghĩa với việc phải cúi đầu.
Lần trước cậu 'tát' thẳng vào mặt tôi như vậy, lần này tôi phải áp chế cậu, coi như huề.
Trần Phong không hề bắt chéo chân, mà rất bình thản, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn đối phương.
Đối phương không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
u Quốc Hoa hít một hơi thật sâu, quyết định nói chuyện.
Áp chế thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận