Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 292: Điều Đó Không Có Khả Năng

Năm ngày sau, dưới vô số ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi, Trần Phong, Lại n, u Quốc Hoa, bộ khoa học và công nghệ, ủy ban điều tiết chứng khoán, hệ thống ngân hàng và các người đứng đầu nhiều ngành khác cùng nhau nhìn vào ống kính, chụp một tấm hình mang ý nghĩa lịch sử.
Giữa tấm ảnh, trên tay Trần Phong và u Quốc Hoa cầm một tài liệu ký kết hợp lệ của riêng mình.
Thường thì những hợp tác tài có quy mô tài chính như vậy, thì từ lúc đàm phán bàn bạc đến khi ra quyết định chính thức, nhanh thì một năm, chậm thì 5-6 năm.
Không ai ngờ được Trần Phong chỉ dùng 5 ngày đã có thể ký hợp đồng, hoàn thành nghi thức cắt băng khởi công trụ sở, tuyên bố thành công của dự án và tuyển dụng những người có lý tưởng cao cả trên toàn cầu.
Tốc độ này nhanh đến mức ngay cả những đại lão tham dự khác cùng bản thân Lại n và u Quốc Hoa cũng đều không kịp phản ứng, giống như một giấc mộng.
Người tầm thường không thể không cảm thán, người siêu phàm đúng là không giống bình thường, như thể tất cả được nhấn phím tua nhanh vậy.
Ở Los Angeles xa xôi, lúc Chung Lôi biết được tin tức này cũng phải giật mình, sao chỉ mới hơn 20 ngày không gặp, hắn lại như biến thành người khác.
Nếu không phải Trần Phong trong ống kính phỏng vấn trên TV vẫn quen thuộc, thậm chí lúc gọi điện thoại vẫn có thể ngẫu nhiên nghe ra chút mệt mỏi trong giọng nói của hắn, sau đó lại nhìn nhìn lịch điện tử trên tường, xác định bây giờ vẫn là tháng 4 năm 2020, thì chắc Chung Lôi đã xem như mình vừa xuyên qua 5 năm thời gian.
Cô nàng muốn chỉ trích Trần Phong, hỏi hắn tại sao lại liều mạng như vậy.
Nhưng cuối cùng cô không thể mở miệng, chỉ cảm thấy hổ thẹn sâu sắc.
Hắn dùng hai mươi ngày tạo thành một ‘Tân La Mã’, còn cô thì ngay cả 1 bài “Phong Mang Tất Lộ” còn chưa hoàn thành.
‘Không được, mình phải cố gắng hơn nữa, không thể để anh ấy đẩy mình ra xa. Tối thiểu là không thể bị tên gia hỏa Lại n đáng ghét kia hạ thấp!’
Sau khi tan họp, đám người ồn ào náo động tản đi, u Quốc Hoa cũng rời đi để xử lý công việc ở tập đoàn u Hòa.
Không giống Tinh Phong Entertainment của cá nhân Trần Phong, cơ cấu cổ phần duy nhất và cơ cấu công ty đơn giản, dù sao tập đoàn u Hòa cũng là doanh nghiệp lớn, rút dây động rừng, điều động tài chính và điều chỉnh nhân viên đều liên quan đến rất nhiều mặt, u Quốc Hoa phải bận rộn nhiều lắm.
Ban đêm, Trần Phong và Lại n sóng vai đi dạo trên một con đường ở ngoại ô Hán Châu.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người đàn ông chân dài vai rộng chạy đến vùng ngoại ô hoang vắng, đương nhiên chỉ có thể là vì chính sự.
Bên cạnh con đường nhỏ này chính là miếng đất trống nhiều năm do tập đoàn u Hòa cung cấp, cách trung tâm Hán Châu 40 phút chạy xe, chiếm diện tích hơn 800 mẫu.
Nơi xa, đèn xe lấp lóe, theo đó là tiếng động cơ gào thét của xe nâng truyền tới.
Thỉnh thoảng lại có xe lu ầm ầm ép bằng mảnh đất trống đã nhiều năm.
Hiện trường ở trong một tư thế khí khái ngút trời.
Bộ phận tài chính rất được việc, Trần Phong ra lệnh một tiếng, công trình trên đất đai vuông vức đã lập tức khởi động.
Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ đột ngột mọc lên từ mặt đất một viện nghiên cứu cỡ lớn, chu kỳ xây dựng dự tính không quá 2 năm.
Ở Trung Quốc ngoài tàu cao tốc có tốc độ nhanh nhất thế giới thì tốc độ của Trần Phong còn nhanh hơn.
Hạng mục dưới sự khống chế của Trần Phong, tốc độ xây dựng cơ bản bên trong trở nên điên cuồng.
Bầu trời lúc này đen như mực, không thấy trăng sao.
Bên cạnh đường nhỏ vang lên tiếng ếch rất to.
Trong vũng nước, một con cá nhỏ nhảy lên, rồi rơi lại xuống vũng nước với tiếng đập mạnh.
Con cá nhỏ này dường như cảm nhận được chấn động từ xe lu, cảm giác nó sắp lâm vào đại nạn.
Tuy nhiên nó không có cánh, nó được định sẵn là chỉ có thể nương theo những vũng nước sâu trong lòng đất.
Lại n vui vẻ nhìn đông đảo xe công trình đang treo đèn chiến đấu giữa đêm, đáy lòng sinh ra cảm thán: "Hiệu suất quá nhanh, đây chính là một trong những nguyên nhân tôi muốn về nước. Ở Boston, chỉ mỗi việc thay đổi tường của phòng thí nghiệm đã tốn ròng rã một năm."
Trần Phong gật đầu, "Trong thời đại này, quốc lực bất đồng, cơ chế bất đồng, chủng tộc bất đồng, hình thức hành động cũng tự nhiên bất đồng. Trung Quốc còn rớt lại phía sau, nên người Trung Quốc không thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Chúng ta phải liều mạng."
"Ừm. Trần Phong, về chuyện này, anh nghĩ bên nào tốt hơn?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, "Kẻ dẫn trước lợi dụng quyền bá chủ tri thức mà hưởng lạc, đồng nghĩa với việc không chịu trách nhiệm với nhân loại. Đây là sự thật khách quan. Nhưng chúng ta không cần chỉ trích bọn họ. Vì lười biếng là một trong những thiên tính của con người. Dưới tình huống không có sự uy hiếp từ bên ngoài, việc vượt qua bản tính là chuyện rất khó. Bản tính ở với chúng ta, xuyên qua cuộc đời của chúng ta, cũng đi cùng chúng ta vào quan tài. Chuyện gì cũng vậy, làm một lần thì rất đơn giản, làm một đời lại rất khó. Nhưng nếu mỗi người đều biết đến tính cần thiết của phấn đấu, thì sớm muộn gì ai cũng có thể làm được."
Lại n ngạc nhiên, "Cách nói chuyện của anh thật có tính kích động, tôi cảm thấy anh có thể trở thành một chính trị gia không tệ."
Trần Phong nhún vai, "Đừng quá xem thường người khác như vậy. Một chính trị gia giỏi, không phải đánh pháo bằng miệng là được, tôi và anh đều là những người có học, đừng nghĩ về những thứ này nữa, quá sức."
"Vậy tại sao anh không chịu làm viện trưởng viện nghiên cứu Tinh Phong? Chẳng phải anh thích hợp với vị trí này hơn tôi sao?" Lại n nói ra nghi ngờ chân chính của mình, "Dù sao những thành quả kỹ thuật hiện tại đều do anh đưa ra, tôi làm viện trưởng, sẽ không tránh khỏi việc pha loãng thành tựu của anh. Thậm chí tôi còn có cảm giác, nếu không có tôi, anh vẫn có thể làm được, sau đó thành tựu của anh sẽ đạt tới đỉnh phong. Tại sao anh lại cần tôi?"
Trần Phong cười bất cần, "Dù anh hết sức thông minh, nhưng anh không thể tưởng tượng được thứ đỉnh phong tôi muốn có dạng gì đâu. So với mục tiêu chân chính của tôi, chút thành tựu đó còn không đáng để gọi tên. Mặt khác, anh cũng đừng tự đánh giá thấp bản thân. Có anh, tôi mới có thể làm được 100%. Không có anh, tôi chỉ nắm chắc 50%."
Nói xong, Trần Phong chắp hai tay sau lưng đưa mắt về phía thành phố xa xôi.
Hắn hiểu tâm tư của Lại n.
Nhưng hắn không cách nào tự tay chủ trì nghiên cứu được, thứ này không cùng cấp độ với hệ thống tri thức mà hắn có.
Nếu hắn muốn làm chuyện Lại n có thể làm, ít nhất hắn phải lãng phí rất nhiều năm để hoàn thành việc tích lũy hệ thống tri thức hiện đại.
Hắn chỉ có một tháng, đợi không được, cũng không cần thiết.
Đã sẵn nhân tài có thể dùng, hắn không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Trần Phong còn kế hoạch khác phải hoàn thành, không thể lãng phí cuộc đời mình vào chỗ này.
Tên tuổi lưu truyền thiên cổ?
Thành tựu đỉnh phong?
Chúng có quan trọng không?
Chúng chỉ đơn giản giúp hắn lặng lẽ ngắm nhìn thế giới ở ngàn năm sau với một pho tượng lớn hơn mà thôi, có lẽ còn có thể mạ một lớp vàng, làm ngầu thêm một chút.
Nhưng những lời nói này của Lại n lại kích phát một tầng suy nghĩ khác của hắn.
Trần Phong nhận ra rằng địa vị xã hội của mình trong thời đại này đã được phóng đại.
Tại một phương diện nào đó, nó đã có thể sinh ra ảnh hưởng trực tiếp cao hơn đối với nhân loại.
Vậy phải chăng bây giờ có thể tiết lộ một phần bí mật?
Trần Phong quyết định tiến hành bước đầu thăm dò Lại n.
"Lại n, là một nhà vật lý học, anh có cái nhìn thế nào đối với du hành thời gian?"
Lại n quả quyết lắc đầu, "Không có cái nhìn gì cả, điều đó không có khả năng."
Trần Phong ngạc nhiên, "Hả?"
Nghe giọng Trần Phong, trong nháy mắt, Lại n thay đổi thái độ, "Trần Phong, anh có cách nhìn khác sao? Nhanh nói tôi nghe một chút."
Cảm xúc của Lại n dần trở nên kích động, những chữ cuối cùng dường như có chút run rẩy.
Anh ta thật sự nghĩ rằng đại lão Trần Phong lại muốn ném ra ngoài một loại suy luận vô địch.
Xuyên thủng thời gian là ảo mộng mà bất kỳ nhà vật lý học nào cũng đều mơ tưởng khi say xỉn.
Theo đuổi bằng tình cảm theo khiến bọn họ nằm mơ, còn lý trí học tập tri thức lại thẳng tay đóng lại mộng cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận