Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 582: Giá Trị Tồn Tại Của Trần Phong

“Khục khục, Trần tướng quân, nghe lời của lão hủ một lần.” Đổng lão đầu hạ lệnh đuổi khách: “Thực xin lỗi, xin cậu về đi, nếu không muốn đi thì tôi sẽ thu xếp Giang Hân Di đưa cậu đi tham quan chỗ này vài ngày, về phần tôi, tha thứ vì không thể phụng bồi. Tôi bận. Tôi thực sự rất bận."
Trần Phong cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng họp.
Trước khi ra cửa, trong lòng hắn nghĩ đến một chữ.
Nhịn!
Giang Hân Di, một học giả trẻ tuổi ở viện di truyền đã đợi sẵn, từ cửa xông lên nhanh như chớp.
"Trần tướng quân! Tôi sẽ cùng anh dạo chơi khắp nơi!"
Trần Phong quay đầu lại, giơ tay lên, búng ngón tay, dùng móng tay đâm vào đầu kim tiêm trong tay cô.
Đầu kim nhọn gãy, phóng xuống đất nhanh như chớp, đánh chính xác vào đầu ngón chân cái của cô.
Giang Hân Di ngã ngửa.
Trần Phong hướng về phía không trung chắp tay: "Tạm biệt."
Khu văn phòng của ủy ban khoa học nằm trong khu vực trung tâm của pháo đài Tinh Phong, từ đây đi ra là một thông đạo khổng lồ, đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ.
Thông đạo này là một cấu trúc hình vuông với chiều dài 1km.
Bốn vách tường của thông đạo cũng được cấu trúc rõ ràng, tạo thành từng con phố nhỏ.
Cấu trúc cao nhất ở giữa khoảng 300 mét, có phòng ốc gần hai đầu của khung hình vuông tương đối thấp.
Đây là một quảng trường sầm uất, cũng có vườn cây xanh mướt, rất nhiều cây, giao thông chia thành 2 luồng.
Đứng trong vườn cây giữa phố và nhìn ra xa 2 luồng giao thông, đó là thế giới sừng sững.
Nhìn nhìn về hướng đỉnh đầu, lại là một thế giới đang treo ngược.
Nhìn về phía trước hay phía sau, đó là một thế giới thẳng tắp không có điểm kết thúc.
Bản chất của thông đạo này chính là một con phố lớn siêu cấp dài hơn nghìn km.
Ngay giữa trung tâm trên không của thông đạo, có mấy ngàn đường ống biệt lập lơ lửng trên không, bên trong có một dòng người khổng lồ ngồi trên một hoặc nhiều tàu con thoi lướt qua nhanh chóng, giống như hồng cầu bơi trong huyết quản.
Mỗi phần của con phố lớn siêu cấp này là một viện nghiên cứu hoặc trường đại học khác nhau.
Trong toàn bộ pháo đài Tinh Phong khổng lồ, ngoại trừ một số phòng thí nghiệm siêu lớn, hầu hết các khối nhà đều được tạo thành từ con phố hình vuông ống siêu thẳng này.
Trần Phong sau khi đi ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu.
Mặc dù hắn đã có nhiều thuộc hạ, nhưng lúc này ở pháo đài Tinh Phong này, hắn không có một người quen nào.
Trần Phong tình cờ tìm được một cái bàn trong công viên đường phố, gác chân ngồi trên ghế, gọi người máy thông minh bưng cho mình một cốc trà, nhấp từng ngụm một.
Trần Phong bắt đầu xem xét kỹ lưỡng nền tảng công nghệ của thời đại này từ quan điểm của một người ngoài cuộc.
Ở trình độ công nghệ trong thế kỷ 31, sự hiểu biết của mọi người về khoa học đã đạt đến mức những người không chuyên hoàn toàn bối rối trước các thuật ngữ chuyên môn.
Rào cản xuyên ngành giống như một cái rãnh trời, hơn tất cả những tuyến thời gian mà Trần Phong đã từng thấy trong quá khứ.
Nhân tài tham gia một loạt vào các lĩnh vực chuyên môn khác nhau là cực kỳ hiếm thấy, nhưng không phải là không có.
Điều kiện học tập tốt hơn đã sinh ra một số thiên tài xưa nay chưa từng có, một số người có tiềm năng cực cao đã bùng nổ sức mạnh tri thức mà xưa nay chưa ai ngờ tới.
Ví dụ, những siêu thiên tài như Đổng Sơn, u Thanh Lam và Matilde có thể nhanh chóng can thiệp vào một lĩnh vực nào đó, với khả năng hiểu biết gấp 10 lần người khác, sau đó lại hoàn thành quá trình tích lũy kiến thức với tốc độ học hỏi mà người bình thường không thể ngờ tới.
Nhưng đại đa số mọi người thì chỉ có thể canh tác trên một mảnh ruộng nhỏ, cả đời.
Trần Phong đã từng chứng kiến tình trạng này rất nhiều lần, khi đó sự sáng tạo trong xã hội bị ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều.
Nhưng trong tuyến thời gian này, dưới sự điều phối của trí tuệ tối cao Phồn Tinh, cô đã trở thành cầu nối giao tiếp với các ngành khác nhau, xóa bỏ rào cản kiến thức từng ngăn sông cách núi kia.
Nhưng những gì Phồn Tinh có thể vượt qua chỉ là những rào cản giữa những người làm công tác khoa học, không bao gồm những rào cản mạnh mẽ hơn giữa quân nhân, công nhân và nhà khoa học.
Theo quan điểm khoa học, mặc dù lời nói của Đổng lão đầu có hơi khó nghe, nhưng không phải là có ý xấu, thậm chí có thể xưng là chân lý.
Nhưng...
Giá trị tồn tại của Trần Phong chính là để phá vỡ chân lý.
Hắn nhấp một ngụm trà nóng, sau đó đứng dậy và đi nhanh về phía viện phát triển trường năng lượng ổn định.
Giải pháp cho vấn đề đang nằm ở đây.
Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.
...
Khi nghe tin Trần Phong đích thân đến tìm gặp mình, Vương Hoa Khâu cực kỳ kích động.
Là người chứng kiến trận chiến đầy nhiệt huyết giữa Trần Phong và Lâm Bố, mặc dù Vương Hoa Khâu không thể đột phá hạng mục thành công, nhưng cũng bị ảnh hưởng sâu sắc, điều này giúp ông ta thoát khỏi khó khăn sau 100 năm quằn quại đau khổ, nhanh chóng tổng kết và thành hình những thuật toán phân tích âm ngắn tần số cao, cho phép ông ta đảm nhiệm vị trí người dẫn đầu của hạng mục quan trọng này ngay khi ông ta đến viện phát triển trường năng lượng ổn định.
Nếu hạng mục của ông ta được phát triển thành công, thì lớp màng không gian khúc dẫn giống như trên bề mặt của chiến hạm nhân loại và trang bị đơn binh có thể được ép mỏng hơn, tiết kiệm năng lượng hơn.
Trần Phong chỉ đợi bên ngoài chưa đầy 5 phút, Vương Hoa Khâu đã dùng tốc độ rất nhanh, giẫm trên tấm ván phẳng trên chiếc tàu con thoi bằng phẳng bay ra.
Bộ dáng Vương lão đầu tóc bạc trắng giẫm trên tàu con thoi mang hơi hướng của Kiếm Tiên cổ đại ngự kiếm mà đi.
"Trần tướng quân, làm sao mà cậu..."
Phù phù!
Tiên Kiếm đương đại trực tiếp quỳ xuống đất.
So với Đổng Sơn lão đầu già mà không kính, Vương Hoa Khâu lão tiên sinh rất phong độ, vừa gặp mặt đã ngã từ tàu con thoi xuống vì chưa đủ độ thành thạo, tặng cho Trần Phong một cái lễ cúi đầu quỳ rạp cực lớn.
"Tiến sĩ Vương, không được, không được!"
Trần Phong vừa nói đùa vừa nhanh chóng đỡ ông ta đứng dậy.
Cái mặt mo của Vương Hoa Khâu đỏ bừng, vừa đứng lên vừa phủi phủi quần áo đang mặc trên người theo thói quen sống ở Trái Đất.
Kỳ thực, mặt đất bên trong pháo đài Tinh Phong đã được xử lý bụi bẩn trường kỳ, dù có trực tiếp nằm lăn trên đất thì quần áo cũng sẽ không bị bẩn.
Vương Hoa Khâu ngượng ngùng cười cười, nói: "Khiến cậu chê cười rồi."
Trần Phong xua tay: "Không đâu, nào có."
"Trần tướng quân tìm tôi có chuyện gì không?"
Vương Hoa Khâu không hổ là một học giả, không am hiểu chào hỏi khách sáo, nói đôi ba câu là đi thẳng vào việc chính luôn.
Trần Phong gật đầu: "Có một chuyện rất quan trọng."
Vương Hoa Khâu: "Trần tướng quân, xin cậu cứ nói, chỉ cần tôi có đủ khả năng, dù cho máu chảy đầu rơi tôi cũng chẳng chối từ."
"Khục khục, không nghiêm trọng như vậy đâu. Tiến sĩ Vương, ông có còn nhớ khi ở Lạc Thành 1, tôi đã từng nói chuyện gì với ông không?"
“Đương nhiên là tôi nhớ rồi!” Vương Hoa Khâu lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ: “Chỉ trách tôi lúc đó có mắt mà không biết Thái Sơn, đối với Trần tướng quân cậu lại có thái độ không tốt. Tôi xin lỗi cậu.”
Đang nói lại muốn cúi đầu, Trần Phong giữ chặt ông ta: "Không, không, không, những người làm nghiên cứu như ông, đương nhiên không muốn bị người khác quấy rầy tinh thần lúc đang tập trung nghiên cứu, không thể trách được."
"Không dám, không dám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận