Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 818: Thay Đổi Ý Định

Mọi người luôn muốn theo đuổi suy nghĩ thông suốt, không có hoang mang.
Người nghèo cho rằng nếu họ có tiền, họ sẽ không còn hoang mang.
Người giàu lại cho rằng gia đình hạnh phúc và có được một sức khỏe tốt thì sẽ không còn gì để hoang mang.
Kẻ hèn mọn thì cho rằng có quyền lực thì sẽ bớt hoang mang.
Kẻ nửa vời lại cho rằng thăng quan tiến chức, phát tài thì sẽ không hoang mang.
Tuy nhiên, thực tế lại không phải.
Sự khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và động vật là nhân loại luôn có thể tìm thấy những ham muốn mới cho bản thân sau khi đạt đến một giai đoạn nào đó, sau đó trở nên hoang mang, không bao giờ biết thỏa mãn là gì.
Khi nhân loại ở trên đất liền, họ khao khát hướng ra biển cả và bay lên bầu trời, mặc dù dưới biển có cá mập, có bão tố, bầu trời có những luồng khí lạnh, tia chớp, vân vân, đủ loại rình rập trí mạng.
Nhân loại ở trong một trạm vũ trụ quỹ đạo Trái Đất thấp sẽ khao khát vũ trụ, nhưng vũ trụ thì càng rình rập nhiều nguy hiểm hơn.
Nhân loại nhận thức rõ rằng sẽ luôn có những mối nguy hiểm mới rình rập trong những môi trường mới, cũng rõ ràng rằng rời khỏi vùng an toàn đồng nghĩa với việc cận kề cái chết, nhưng trên thực tế, nhân loại chưa bao giờ dừng bước chân khám phá những điều chưa biết.
Hai bản chất đối lập là hèn nhát và can đảm đã gieo vào sâu thẳm tâm hồn nhân loại trên Trái Đất những phương thức rất phức tạp.
Nhân loại không bao giờ biết thỏa mãn là gì.
Trần Phong cũng vậy.
Lần này sau khi xuyên qua, hắn đã sống thêm được 100 năm.
Nhân loại cũng tồn tại thêm 100 năm.
Nhưng Trần Phong không hề thỏa mãn một chút nào, thậm chí còn quên cả việc ăn mừng.
100 năm như 1 ngày, hắn chỉ làm một việc, chính là học tập.
Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người.
Trần Phong đã nhìn thấy rất nhiều thiên tài, Lại Ân, Âu Thanh Lam, đám người Sergey, Lại Văn Minh, Franky trong sử sách, và cả Frides bên cạnh hắn.
Mỗi một người trong số họ đều đủ khiến hắn phải tự ti mặc cảm trong một thời gian dài.
Mỗi khi hắn thiết lập bối cảnh cá nhân của nhà hiền triết Trần Phong trong tâm trí thông qua tài liệu lịch sử, kể từ lúc hắn tự xưng là đại sư, sẽ luôn bị 'dạy làm người'.
Cho nên, Trần Phong buộc phải học cách khiêm tốn.
Phải tỉnh táo hiểu rõ thiên phú IQ của bản thân.
Đầu óc xoay chuyển nhanh, không có nghĩa là việc thông hiểu đạo lý cũng nhanh.
Nhớ kỹ, không có nghĩa là thực sự hiểu được, càng không có nghĩa là có thể dạy cho người khác.
Vì vậy Trần Phong lựa chọn dùng 100 năm này để tự 'trồng' chính mình.
Vì mình không có thiên phú, nên mình sẽ bắt đầu sớm hơn người khác.
Nếu không thể giống như những con quái vật khác, chỉ cần liếc mắt đã hiểu được mọi thứ, thì mình sẽ dùng nhiều thời gian hơn để hấp thu kiến thức.
Mình đã dành cả 100 năm để xây dựng bản thân thành một người có học thức uyên bác, không phải một nhà hiền triết 'có tiếng mà không có miếng' nữa.
Thực ra, Trần Phong là một người rất ghét phải học, mức độ tập trung học tập của hắn đã từng bị các lão sư Âu Thanh Lam và lão sư Phồn Tinh lên án, nhưng điều này không cản trở sự kiên trì của hắn.
Năm đó, hắn từng là một kẻ chẳng có thiên phú, nhưng đã có thể tự giam mình trong phòng, cực khổ học nhạc lý gần một năm trời, từ vò đầu bức tai cho đến đi qua đi lại, cưỡng ép chính mình phải học thuộc lòng cả hai ca khúc "Nhàm Chán" và "Vô Vị", đến nỗi bàn đọc sách và sàn nhà đều bị hắn 'mài' đến độ bóng loáng như mặt gương. Thì bây giờ, hắn cũng có thể vì sự trỗi dậy của nhân loại mà đọc sách.
Cho dù thực sự không thích, trong tiềm thức coi đó là sự đớn đau khôn cùng, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Ngoài ra, lần này Trần Phong cũng không thực sự rời khỏi biên giới của đế chế Thần Phong.
Ban đầu hắn còn định cao chạy xa bay.
Nhưng khi hắn đi qua tinh môn, rồi lại đến được biên giới của đế chế Thần Phong, hắn lại thay đổi ý định.
Hiện tại, nhân loại đã có hiểu biết tương đối sâu sắc về hệ hành tinh bên trong lãnh thổ đế chế, nhưng bên ngoài phạm vi 5.000 năm ánh sáng ấy, có những nơi đã lan rộng hơn 3.000 năm ánh sáng.
Chỉ cần ra đến bên ngoài thì sẽ không còn tinh môn nữa, chuyến đi dài ngày chỉ có thể dựa vào “đôi chân” của con tàu mà chạy.
Hạm đội thám hiểm nghiên cứu khoa học nhanh đầu tiên với tốc độ gấp 10 lần tốc độ ánh sáng đã khởi hành từ sớm, cách đây 300 năm, thế hệ nhà nghiên cứu khoa học ở trên đó cũng đã đổi thành thế hệ thứ hai lớn lên từ phôi đông lạnh.
Hạm đội thám hiểm nghiên cứu khoa học siêu nhanh đầu tiên với tốc độ gấp 20 lần vận tốc ánh sáng cũng đã khởi hành cách đây gần 50 năm, hiện đã đạt đến vị trí 1000 năm ánh sáng.
Vô số phi thuyền thăm dò và nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp đã và đang gửi về rất nhiều thông tin tình báo, cho nên, cho dù Trần Phong có ra ngoài đi thì cũng chỉ là lặp lại con đường mà những người tiền nhiệm đã đi.
Nếu có cơ hội, Trần Phong tất nhiên cũng muốn vượt qua khoảng cách mấy vạn năm ánh sáng để tìm đến hành tinh mẹ của Mizu.
Nhưng rõ ràng, với tốc độ cực đại hiện tại của Thần Phong 2 với mức gấp 21 lần tốc độ ánh sáng, thì dù có may mắn vượt ra khỏi tầm mắt của mắt kép, thì cũng không thể sống thêm nghìn năm được.
Như vậy, nhiều lắm thì hắn chỉ có thể chạy được chưa đến 1/10 quãng đường, hơn nữa, dọc đường còn không được dừng lại, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa.
Đến nỗi, việc liệu có thể tìm ra thứ "đặc sản bản địa" - thứ có thể dùng để đối phó với mắt kép được hay không, thì cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.
Vì vậy, Trần Phong quyết định không đi nữa, mà ở lại bên trong biên giới của đế chế Thần Phong, lợi dụng chiết diệu lượng tử của tinh môn để nhanh chóng đến đích.
Dù sao thì năng lực phi hành trong lớp trung gian do Frides mang đến cũng đã tăng hệ số an toàn lên rất nhiều, có nghĩa là gần như không thể bị phát hiện.
Trừ khi hắn không đủ may mắn, vừa rời khỏi không gian con thì vừa vặn đụng phải hạm thuyền khác, nhưng đây chỉ là chuyện có xác suất xảy ra cực cực nhỏ.
Mà Trần Phong cũng chẳng phải bay tán loạn không có mục đích như ruồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận