Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 879: Nhịp Tim Tăng Nhanh

Trần Phong: "Người tiếp theo."
Vẻ mặt của Lâm Bố chợt lạnh, anh ta khịt mũi: "Hừ! Hèn nhát!"
Cũng không thèm đợi Trần Phong tiễn vong, bóng dáng của anh ta đã chợt biến mất.
Trần Phong nhìn thấy rõ ràng, trước khi biến mất, ánh mắt của cái tên Lâm đầu to kia vẫn đậm đà vẻ khinh bỉ, còn làm ra cái điệu bộ như thể 'tôi quả thực có thể nhìn thấu cái thần thái hèn yếu của anh' nữa.
Trần Phong nghiến răng thật chặt, CMN...
Tức!
Nhưng chẳng cãi nổi!
Phiền!
Theo từng tuyến thời gian trôi qua, cái tính khí của Lâm đầu to càng lúc càng trở nên chướng khí, con đường càng ngày càng hẹp rồi.
Không được, nhất định phải nghĩ cách để chữa 'bệnh' cho anh ta.
Cảm tạ trời đất, những người chướng khí như Lâm đầu to chỉ là thiểu số.
Tiếp theo, màn "nói chuyện chân tình" của Trần Phong với mọi người cũng xem như khá thú vị, một số người còn cố gắng nói lẩy Lâm Bố vài câu, kính xin Trần Phong đừng so đo với Lâm Bố làm gì, cái con người này chính là một hố bệnh thần kinh, trong quân đội không mấy người không ghét anh ta, bằng không, với chiến tích của bản thân anh ta thì đã sớm được thăng làm nguyên soái rồi.
Trong lúc vô tình, số người còn lại bên trong quảng trường càng lúc càng ít.
Mẹ đứa nhỏ cũng càng lúc càng gần hơn.
Trần Phong nhất thời thay đổi chủ ý.
"Nguyên soái Lộ Tiên Phong, mời anh lên trước."
Đầu tiên, hắn vượt qua Đường Thiên Tâm và Âu Thanh Lam, đến chỗ Lộ Tiên Phong - người đang đứng ở cuối.
Lộ Tiên Phong vui mừng khôn xiết, bước nhanh vượt qua hai người đang đứng trước mặt Trần Phong, trước tiên là giới thiệu sơ qua về bản thân một phen.
Trong lòng Trần Phong có quỷ, nên hiếm lắm mới cùng người quen cũ này nói thêm vài câu.
"Nguyên soái Lộ Tiên Phong, anh hoàn toàn xứng đáng với vị trí nguyên soái này. Trách nhiệm của anh rất lớn, nhưng tôi luôn tín nhiệm anh vô điều kiện. Tôi tin rằng anh nhất định là một vị lãnh tụ đáng để dựa vào."
Lộ Tiên Phong làm một động tác nghi thức: "Tôi sẽ không để nhà hiền triết phải thất vọng!"
Trần Phong cười lắc đầu: "Không, không, điều này không liên quan đến việc tôi có thất vọng hay không. Chúng ta chỉ có một trách nhiệm duy nhất, không được để cho đồng bào thất vọng. Đi đi, thực xin lỗi vì đã làm anh chậm trễ nhiều thời gian."
Lộ Tiên Phong khiêm tốn nói: "Không có gì đáng ngại cả. Có thể lắng nghe lời dạy bảo của nhà hiền triết, chính là vinh hạnh của tôi. Chúng tôi đã đợi anh cả trăm năm, mấy tiếng này có tính là gì."
"Hahaha, lão Lộ, anh thật biết cách nói chuyện. Đi đi, đi đi."
Trần Phong lại hạ lệnh đuổi khách.
Lộ Tiên Phong vui vẻ tưng bừng mà rời đi.
Trần Phong lại hơi lùi về phía sau một chút: "Tiến sĩ Âu Thanh Lam, cô đến trước đi."
Âu Thanh Lam, người vẫn luôn len lén quan sát Trần Phong, lập tức vui mừng khôn xiết, cô nàng đẩy nhẹ Đường Thiên Tâm ra, tay ôm trái tim nở hoa nhảy về phía trước.
Trần Phong nhìn cái người này, không thốt nổi nên lời.
Búi tóc con con, gương mặt vẫn mang nét trẻ con, vô địch!
Cô cũng đã hơn trăm tuổi rồi mà vẫn trông như một tiểu lolita, ghê gớm nhỉ?
"Xin chào nhà hiền triết, tôi là ..."
Trần Phong: "Người tiếp theo."
Âu Thanh Lam, một tiểu lolita 120 tuổi hợp pháp, vô cùng ngạc nhiên, sững sờ chỉ vào mình, "A? Này ... Này, không đúng! Tôi là viện trưởng của viện khoa học tinh hệ Ảnh Tử, tôi có rất nhiều hạng mục quan trọng cần phải báo cáo với anh!"
Trần Phong ho nhẹ một tiếng: "Vấn đề về phương diện học thuật, về sau lại nói, tôi sẽ giới thiệu cô cho em trai Frides của tôi, để hai người nói chuyện. Những đề tài cao cấp của hai người, tôi không muốn nhúng tay vào, tôi chỉ cần xem một chút kết quả là được. Đi đi, đi đi."
"A không! Nhà hiền triết, chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói. Tôi biết anh và ông tổ của tôi ...Âu Tuấn Lãng là anh em chí cốt, điều này sẽ làm xáo trộn bối phận, nhưng không quan trọng, tôi muốn được kết hợp IQ thiên phú giữa tôi và anh... "
Trần Phong đột nhiên biến sắc, rống to: "Phồn Tinh! Frides! Đóng cửa! Đá người này ra khỏi kênh cho tôi!"
Hắn sáng mắt rồi.
Có trời mới biết lần này trong đầu Âu Thanh Lam đang nghĩ cái quái gì, loli trăm tuổi muốn xáo trộn bối phận, muốn trâu già gặm cỏ già?
Nghĩ cũng hay gớm.
Phải quả quyết từ chối, cắt đứt cái lối suy nghĩ hoang đường này lại.
Pặc!
Âu Thanh Lam biến mất tại chỗ.
Trong quảng trường khổng lồ, chỉ còn lại Trần Phong và Đường Thiên Tâm.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Không thể giải thích được, nhịp tim của Trần Phong bắt đầu tăng nhanh.
Cái gọi là 'cận hương tình khiếp'(*), không hơn gì thế này.
(*) Cận hương tình khiếp



乡情怯

: thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi về quê sau khi xa cách lâu ngày.
Trần Phong quả thực có chút khẩn trương.
Đường Thiên Tâm nhìn thì chẳng sao cả, khuôn mặt vẫn cực kỳ uy nghiêm, ánh mắt vẫn cương nghị, khí chất vẫn lạnh lùng trong trẻo.
Cái thiết lập 'nữ cường nhân' của cô nàng cực kỳ bền chắc.
Nhưng Trần Phong không hề biết rằng, nhịp tim của Đường Thiên Tâm đã cao tới 180 lần mỗi phút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận