Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 496: Chưa Kịp Chuẩn Bị Tâm Lý

Trần Phong nhảy ra khỏi máy, xoa xoa đầu.
Đầu hắn hơi choáng váng.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ đồ chơi thông qua can thiệp sóng não, trực tiếp dựng hình ảnh trong não, và kích thích các bộ phận trong não mô phỏng năm giác quan thông qua các dòng điện vi mô tinh chuẩn, hắn có đôi chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng đây là phương pháp huấn luyện tốt nhất, bởi vì phương pháp có thể điều khiển chiến hoàn Ngân Hà chân chính, thứ vốn dựa trên sự điều phối của sóng não.
Đối mặt với trang bị phức tạp với mức độ điều khiển tự động cao như vậy, việc kiểm soát các chuyển động của cơ thể chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ, chủ yếu vẫn phụ thuộc vào bộ não.
Hương vị của việc kết nối với hệ thống tương tự như khóa huấn luyện cộng hưởng sóng não lúc trước của hắn.
"Anh Hổ, tài nghệ của tôi thế nào?"
Đinh Hổ ngửa đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm rơi hai hàng lệ: "Cũng... tạm được."
Trần Phong gật đầu: "Ồ."
Khục khục!
Cũng không biết ai trong đám đông lại phát ra âm thanh cười nhạo.
Đinh Hổ thẹn quá hóa giận: "Ai?! Ai đang cười đó?! Đang giờ học mà ồn ào linh tinh cái gì, có tin tôi cho các cậu chạy 10 vòng không hả?!"
Anh Hổ cực kỳ giận.
Trần Phong nghe thấy tiếng cười cực kỳ quen tai, quay đầu nhìn về phía sau Đinh Hổ, hai mắt tỏa sáng.
Trần Phong cười, cười đến mức ngốc nghếch.
Hắn có thể cảm nhận được một sự vui sướng từ sâu thẳm trong con tim.
Mặc dù chắc chắn rằng lần nào cũng sẽ có cô, nhưng khi chưa nhìn thấy tận mắt thì vẫn không tránh khỏi cảm giác bồn chồn thấp thỏm, mãi cho đến khi mỗi lần gặp lại mới có thể an tâm.
Thật tuyệt.
Đinh Hổ cũng quay đầu lại, đồng thời bên tai vang lên một giọng nói khiến anh ta phải rùng mình.
Trong lòng anh Hổ lộp bộp một tiếng, quát to.
Không được!!!
Trong chớp mắt, cơ thể vốn đang linh hoạt của anh ta trở nên cứng đờ, động tác xoay người đột nhiên chậm lại, như biến thành kim giờ đồng hồ bị gỉ sét.
"Huấn luyện viên Đinh Hổ, tôi là người đang cười đấy, sao nào? Anh định cho tôi chạy mấy vòng sao? Chạy bao nhiêu vòng?"
Đằng sau Đinh Hổ là một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh.
Trên thân mặc bộ quân phục tướng quân hiên ngang, cô nàng chắp hai tay sau lưng, nụ cười híp mắt, nửa đùa nửa thật hỏi.
Ừng ực.
Anh Hổ nuốt nước miếng, nhưng cổ họng vẫn khô khốc, trong lòng rất vuông nhưng lại nở nụ cười cực tròn: "Tướng quân... sao cô lại đến đây? Tôi... tôi chỉ đùa thôi mà."
Người tới chính là Đường Thiên Tâm, tổng phụ trách căn cứ Đại Tuyết Sơn, sĩ quan chỉ huy hạm đội Thiên Tâm, quân hàm Thiếu tướng.
Dựa theo quân quy thông thường, việc phá rối trật tự dạy học quả thực cần phải bị trừng phạt, nhưng Đường Thiên Tâm, người nắm trong tay toàn quyền kiểm soát căn cứ, lại là một ngoại lệ.
Đây cũng không phải là một đặc quyền, chỉ là vì cô nàng vốn là tổng huấn luyện viên, có thể can thiệp vào bất kỳ khóa dạy học nào bất cứ lúc nào.
Đường Thiên Tâm vẫn mỉm cười: "Trong căn cứ của tôi xuất hiện một thiên tài có trình độ thành thục lên đến 98 điểm trong lần đầu tiên huấn luyện giả lập, cho nên tôi tò mò muốn đến xem tình huống đấy, lạ lắm à? Có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề."
Anh Hổ cảm nhận được tiếng vẫy gọi của khu vực khai thác mỏ của Diêm Vương Tinh.
Cảm ơn trời đất, rốt cuộc anh ta cũng thoát được một kiếp, không cần phải đi đào mỏ, hơn nữa, còn bị Đường Thiên Tâm hung hăng khen ngợi một phen, khen anh ta vì đã nhiệt tình giúp đỡ người khác, giao tiếp tốt với tân binh.
Anh ta vừa mới hoàn thành bài phát biểu trực tiếp giới thiệu về chiến sĩ Ngân Hà với các tân binh, bài phát biểu này đã được đưa vào một trong những lựa chọn quan trọng trong tài liệu giảng dạy. Nếu như thông khảo hạch, thậm chí sẽ được áp dụng rộng rãi trong toàn quân.
"Chúc mừng huấn luyện viên Đinh Hổ, nếu được tuyển chọn, anh sẽ nhận được giải thưởng cấp hai, quân hàm của anh sẽ được thăng thành cấp Thiếu tá, phúc lợi đãi ngộ của anh cũng sẽ tăng lên, anh sẽ có cơ hội tham gia một bài giảng nhóm của tướng quân Lâm Bố.
Cá nhân tôi nghĩ đây chính là cơ hội rất lớn ”.
Đường Thiên Tâm nói như vậy.
Sự hoảng sợ trong lòng Đinh Hổ lập tức tan thành mây khói, lập tức phấn chấn: "Cảm ơn Tướng quân!"
"Không cần cám ơn, anh xứng đáng."
Bàng Đức bên cạnh lo lắng nói: "Huấn luyện viên, nghe nói Lâm giảng bài 'có đi không có về' đấy. Căn bản đều sẽ bị đánh đến mức vô cùng bi thảm ấy. Nhẹ thì cũng phải gãy tay gãy chân."
Đinh Hổ lườm nguýt anh ta một cái: "Cậu thì biết cái gì! Bị cường giả đỉnh cấp đánh tơi bời thì cũng là cơ hội học tập."
Bàng Đức: "Chẳng phải có video dạy học góc nhìn đệ nhất và chỉ đạo huấn luyện sao?"
Đinh Hổ lại nói: "Cậu thì biết cái gì! Video dạy học và cảm giác mặt đối mặt chênh lệch rất lớn đấy, dù sao thì góc nhìn đệ nhất cũng không có trực quan như được. Mặc dù trình độ của bản thân sẽ không xê xích gì nhiều, nhưng tôi là huấn luyện viên thâm niên, tôi có kinh nghiệm huấn luyện phong phú, am hiểu nhất chính là tiếp thu kinh nghiệm của người khác. Mục đích chính của tôi chính là học hỏi kinh nghiệm, để có thể hoàn thiện kế hoạch dạy học cho lũ ranh con các cậu đấy. Không chết được, tôi thì sợ cái rắm! Hiểu chưa?"
Mọi người điên cuồng thả like.
Trần Phong vỗ vỗ bả vai Đinh Hổ: "Anh Hổ đã vất vả rồi, tôi sẽ báo thù cho anh."
Đinh Hổ trừng mắt: "Phi! Nói xui xẻo cái gì đó! Gọi tôi là huấn luyện viên!"
Đường Thiên Tâm cắt ngang sự phấn khích của Đinh Hổ: "Trần Phong, lại đây với tôi, chúng ta nói chuyện một chút. Những người khác tiếp tục huấn luyện đi."
Ngay khi độ thức tỉnh gen của Trần Phong bắt đầu tăng trở lại, người phụ trách kỹ thuật của căn cứ - tiến sĩ u Dương, đã gửi sự biến hóa thú vị của Trần Phong cho Đường Thiên Tâm rồi.
Đường Thiên Tâm sẽ nhân lúc rảnh rỗi mà lập tức bắt đầu theo dõi tình hình của Trần Phong, nhân tiện chứng kiến luôn những chuyện hề hước nho nhỏ mà Đinh Hổ bày ra, chẳng hạn như giới thiệu cho Trần Phong đi tìm bạn đời trăm năm hoặc tham gia thi đấu tuyển chọn gì gì đó, cũng nghe được những lời nói của Đinh Hổ trước khi giới thiệu về chiến hoàn Ngân Hà.
Đi theo phía sau lưng Đường Thiên Tâm, nhịp tim của Trần Phong dần dần tăng tốc, hắn bắt đầu kích động.
Hắn nhớ lại những gì mình và mẹ đứa nhỏ đã nói với nhau trong lúc cùng xem phim ở tuyến thời gian trước đó.
Có phải lần này mối quan hệ giữa hai người thực sự trở nên bền chặt hơn rồi không?
Chỉ cần mình ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ giải quyết được cô nàng?
Này là muốn đi chơi cờ vua?
Đột ngột thế này, mình cứ có cảm giác như chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ độ thức tỉnh của cô nàng còn cao hơn cả mình, liệu mình có cầm cự được không, có thể sống sót được không?
Còn có, trước khi hy sinh lần trước, cô nàng đã yêu cầu mình phải làm phim hay hơn, để lúc bé cô nàng có thể thông qua bộ phim mà biết trước rằng mình sẽ đến.
Mình đã thành công rồi?
Phiên bản mới của "Nguy Cơ Kẻ Mắt Kép" vẫn nát bét hay là nổi tiếng?
Cô nàng đã xem nó rồi ư, có cảm giác gì không?
Trong đầu Trần Phong lập tức bốc lên 1000 câu hỏi.
Tư duy của nhân loại Ngân Hà chuyển quá nhanh cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.
"Trần Phong, anh đang suy nghĩ gì vậy? Mất hồn như vậy, lại còn cười ngây ngô nữa."
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết đã đi tới đâu rồi, giọng nói của Đường Thiên Tâm như bay bổng từ chân trời xa xôi tới, kéo hắn trở về thực tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận