Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 634: Sự Phẫn Nộ

Đao Phong Lan mặt không cảm xúc, lại bổ một nhát thứ hai vào ngực hổ.
Móng vuốt kèm theo chi trước bị chém đứt.
Đao Phong Lan lại chém theo một đường chéo từ dưới lên trên, phần thân trên của thiết giáp mãnh hổ bị cắt làm đôi bởi một góc 45 độ.
"Tôi ... tôi là ai? Tôi đang làm gì thế này? Chuyện gì thế này?"
Một phần ý thức còn sót lại đột nhiên được sinh ra trong não của thiết giáp mãnh hổ.
Trong khi giãy dụa sắp chết, tư duy của chiến sĩ mãnh hổ đã nhanh chóng phục hồi, hình thức tư duy của nhân loại đã được phục hồi.
Tư duy của bộ não nhân loại thực sự rất nhanh, như thể bị điện giật, những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong tâm trí anh ta, anh ta nhớ tới nhiều thứ.
"Mình là Đinh Hổ, một chiến sĩ Ngân Hà của vệ binh nhân loại. Mình phục vụ trong quân đoàn đập nồi của quân khu 1, đảm nhiệm chức vụ sĩ quan phó chỉ huy. Mình cũng là một huấn luyện viên, bình thường sẽ huấn luyện tân binh, chiến sĩ đảm nhiệm đội trưởng.
Đây là chiến trường. Hầu hết các chiến hữu trong quân đoàn đập nồi đều đã hy sinh. Lẽ ra mình đã chết cùng với các đồng đội của mình, nhưng vì cấp trên của mình là Trần Phong không có mặt trên chiến hạm chỉ huy, cho nên người bạn đồng hành khác của mình, Diệp Lộ Minh, chính là người đã dẫn đầu hy sinh, cho nên mình phải ở lại trên chiến hạm chỉ huy của quân đoàn đập nồi, đảm nhiệm làm sĩ quan chỉ huy đại diện.
Hiện tại, quân đoàn đập nồi đã không còn tổ chức, không cần sĩ quan chỉ huy nữa. Mình đã tự chuyển đổi thành thực trang ma chiến, đi đến đây cùng với hơn 20 triệu chiến hữu khác, nghênh chiến Đao Phong Lang.
Mình là một mãnh hổ, một mãnh hổ có năng lực đặc biệt. Bây giờ, đã đến lúc mình hy sinh một cách oanh liệt. À đúng rồi, mình vừa làm gì vậy nhỉ?
Haha, mình đã giết chết được 2 con. Hahahahaha! Lâm Bố, này thì xem thường tôi, tự cho rằng anh có độ thức tỉnh cao thì sẽ ghê gớm lắm à? Rõ ràng là tôi lợi hại hơn!"
Người này, chính là Đinh Hổ.
Ý thức của anh Hổ bắt đầu điên cuồng cười to, đắc ý không thể tả.
Đồng thời, cơ thể của anh ta vẫn được điều khiển bởi bản năng, ý đồ tạo ra tiếng gầm cuối cùng.
Trong chốc lát, Đao Phong Lang lại bổ thêm một đao khác.
Một đao này bổ cái đầu hổ to lớn thành 2 nửa.
Nhưng tư duy lúc cận kề cái chết của anh ta không hề tiêu tán ngay lập tức, vẫn đang hoạt động mạnh mẽ.
Người xưa vẫn nói, người sắp chết sẽ hồi tưởng lại cả một đời của bản thân, quả thực không sai.
Lúc này, ý thức của Đinh Hổ hoàn toàn mở ra, như ngựa đứt cương.
Anh ta dường như đang tự lầm bầm với chính mình.
"Mình biết mình rất yếu, không có gì nổi bật. Mình cũng thích nói lời đao to búa lớn, kỳ thực, thực lực chiến đấu của mình còn chẳng thể lọt vào bảng xếp hạng. Mình cũng biết mình sắp chết.
Nhưng mình không hề mất mặt! Mình đã rất may mắn vì được làm huấn luyện viên cho Trần Phong trong rất nhiều kiếp. Mình chính là huấn luyện viên chiến sĩ cường đại nhất trong lịch sử nhân loại. Cả cuộc đời này, mình không hề hối hận! Chết thì chết!"
Ý thức chìm xuống, và thế giới "trước mắt" Đinh Hổ dần bị bao trùm trong bóng tối.
Hết thảy nói ra rất dài dòng, nhưng kỳ thực mới chỉ 0,37 giây trôi qua kể từ khi Trần Phong xuất phát.
Đúng lúc này, "dư quang" của Đinh Hổ thoáng nhìn thấy một bóng đen lóe lên ở phía dưới.
Tiếp theo là một vụ nổ dữ dội từ hai chân của Đao Phong Lang.
Bóng đen nhanh chóng rời khỏi, bóng dáng của Đao Phong Lang lại biến mất ở trước mắt, xuất hiện ở một nơi khác.
Ba chùm sáng cực lớn nổ tung từ đằng xa đến, mỗi chùm sáng khóa chặt ở một phương hướng khác nhau.
Cơ thể của Đao Phong Lang vừa hoàn thành chiết diệu đã bị bao phủ bởi một trong những luồng đạn từ cự pháo ngay lúc nó xuất hiện trở lại.
Dưới ánh sáng mãnh liệt và chói mắt đó, Đinh Hổ "nhìn thấy" rõ ràng bóng đen đang đi xa.
Là Trần Phong.
Người vừa ra tay.
1 hit 1 kill.
Không hổ là đồ đệ đáng gờm nhất của mình mà.
Tạm biệt...
Trần Phong quay đầu nhìn lại xác hổ bị phân mảnh trong tinh không.
Hắn mở ra kênh liên lạc bằng sóng não phạm vi nhỏ, bất kể ở bên kia anh ta có nghe được hay không.
"Cám ơn anh, anh Hổ. Anh đã kéo chân nó, tranh thủ rất nhiều thời gian cho tôi. Bộ dáng biến thành thực trang ma chiến của anh đẹp trai lắm. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi."
Mấy lời suy nghĩ rối loạn của Đinh Hổ lúc nãy đều được thiết bị thu thập thông tin chiến trường của Trần Phong thâu tóm, hắn đã nghe thấy hết.
Trần Phong không thể diễn tả được cảm xúc lúc này là như thế nào.
Hắn không thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy hắn phải chứng kiến cảnh tượng hy sinh oanh liệt của anh Hổ.
Lý trí mách nói với hắn rằng hắn nên tê liệt và chết lặng đi, nhưng tình cảm vẫn kéo đến một nỗi đau đớn như cũ.
Những người có nhân tính chân chính sẽ không thể trở thành một cỗ máy tê liệt, cho dù từng chết rất nhiều lần, cho dù chứng kiến những sự hy sinh lặp đi lặp lại, mà sẽ rơi vào cơn giận dữ vô tận, bởi sự không cam lòng tích lũy hết lần này đến lần khác.
Cỗ máy giết chốc lạnh lùng và kẻ báo thù điên cuồng có vẻ như giống nhau, nhưng thực ra lại khác nhau hoàn toàn.
Trần Phong trong chiến giáp khẽ ngẩng đầu, từng khuôn mặt này đến khuôn mặt khác hư hư thực thực, vừa quen vừa lạ hiện ra trước mắt.
Những lời lầm bầm trong đầu anh Hổ trước khi chết cũng có thể xem là di ngôn của anh ta.
Chỉ có điều, lời di ngôn này vốn dĩ không có ai có thể nghe thấy.
Nhưng hắn đã nghe thấy.
Cũng không biết đó là may mắn của anh Hổ, hay là may mắn của chính hắn.
Cũng có nhiều khả năng là không may.
Những vụ nổ trong tinh không vẫn tiếp tục như cũ, vẫn có vô số chiến sĩ bị xé xác, tan vỡ và bị nuốt chửng bởi vụ nổ.
Những mảnh vỡ của chiến hạm, chiến cơ, chiến giáp và xác người rải rác khắp không gian, bay múa tứ tung.
Chiến trường cối xay thịt khổng lồ này dường như biến thành một đám mây đen.
Chờ đợi cuộc chiến này kết thúc, bất kể là ai thắng ai thua, những xác người và xương khô vừa giống người lại không phải người này có thể đi cùng vũ trụ đến điểm tận cùng, hoặc có thể, chúng sẽ bị sao chổi cuốn vào, ngao du khắp vũ trụ, hoặc cũng có thể sẽ trở thành di tích chiến tranh của một nền văn minh nào đó trong tương lai, cũng có thể ngưng tụ lại thành một hành tinh quay quanh mặt trời, rồi lại trôi qua không biết bao nhiêu triệu năm mà nảy sinh một nền văn minh mới.
Ai biết được đâu?
Đây... là cuộc chiến của thời đại không gian?
Nhân loại thực sự rất hèn mọn, giống như lũ kiến đang làm tổ lại bị dòng lũ nhấn chìm, bởi vì tổ của nó xây đúng khu vực mà nhân loại khai hoang ruộng nước.
Nếu lũ kiến cũng có tình cảm, chúng cũng sẽ căm hận đến mức nghiến răng.
Tuy nhiên, nhân loại không bao giờ có thể hiểu được sự tức giận của lũ kiến, cũng như việc mắt kép có thể không hiểu được sự tức giận của nhân loại.
Nhưng như vậy thì sao?
Tao đã nói, chỉ cần tao còn một hơi, sự phẫn nộ của tao sẽ không bao giờ biến mất.
Sự phẫn nộ của tao chỉ tồn tại bởi vì chính tao.
Tụi mày sẽ phải hứng chịu lửa giận của tao.
Tao sẽ để tụi mày nhìn xem, rốt cuộc thì dáng dấp của một con kiến độc là thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận