Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 183: Tôi Đã Có Quyết Định Rồi

Trốn được mùng một, không tránh khỏi mười lăm.
Tối hôm ấy, khoảng 9 giờ, Chung Lôi về đến nhà.
Cô nàng không trực tiếp lên lầu trở về phòng mình, mà là gõ cửa phòng Trần Phong dưới lầu.
"Lần sau cố gắng về sớm một chút. Đêm hôm khuya khoắt thế này, một mình cô ở bên ngoài không an toàn tí nào."
Trần Phong không hỏi nhiều, để cô nàng vào phòng, rót một ly nước ấm cho cô nàng.
Chung Lôi tháo khẩu trang xuống, bỏ vào trong túi, lại cởi áo khoác xuống, treo trên móc áo cạnh cửa.
"Không sao đâu, tôi vừa mua xe, tự lái xe trở về."
Trần Phong gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Có điều, lái xe ban đêm vẫn phải cẩn thận."
"Ừm."
Cô nàng không lên tiếng nữa, mà bưng ly nước lên, hướng mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Căn phòng nho nhỏ này của Trần Phong vẫn được hắn dọn gọn gàng, sạch sẽ, giống hệt như lúc hắn còn làm quản lý chung cư.
Hắn vẫn không mời người giúp việc, chỉ tìm một nhân viên dọn dẹp theo giờ.
Tình huống trong phòng cho thấy tính vệ sinh cá nhân và khả năng tự mình quản lý của hắn vô cùng tốt, cũng không bởi vì thay đổi thân phận địa vị mà thay đổi tính tình.
Chỉ khác với trước một chút, chính là chai nước tương trên bàn đã thay đổi từ hàng giá rẻ mấy đồng, biến thành hàng cao cấp 20-30 đồng một chai.
Nhưng những thứ khác thì không dễ dàng thay thế, thí dụ như ga trải giường, chăn nệm, bàn ghế... đều giống nhau như cũ.
Một lúc lâu sau, cô nàng không nhịn được bật cười.
Trần Phong buồn bực hỏi: "Cười cái gì vậy?"
Chung Lôi duỗi người, đặc biệt thả lỏng: "Cũng không biết rốt cuộc là anh quá tiết kiệm, hay là quá lười, nên mới chẳng thèm đổi mới đồ đạc trong nhà gì cả. Nếu để người bên ngoài biết rõ, đường đường một Trần lão sư như anh, nhưng vẫn ở nhà trọ phổ thông, lại còn là ở miễn phí, vẫn dùng mấy thứ đồ đạc trị giá vài chục vài trăm đồng như thế này, chắc họ phải sốc dữ lắm nhỉ?"
Trần Phong nhún vai: "Còn dùng được thì cứ dùng thôi. Bây giờ tôi quá bận, không rảnh lo đến nhiều thứ như vậy. Nhưng cũng không thể gọi là tiết kiệm được, gần đây tôi mua không ít quần áo hàng hiệu đâu."
Hắn chỉ chỉ tủ quần áo của mình.
"Đó là vì anh cần phải ra ngoài đàm phán, đôi khi còn phải tham dự một ít trường hợp xã giao chính thức nữa, đương nhiên phải mua những thứ phù hợp với thân phận và hoàn cảnh rồi."
"Được rồi, bỏ đi. Chờ sau này rảnh rỗi thì nghĩ đến chuyện cải thiện sinh hoạt sau vậy, bây giờ như thế này cũng rất tốt."
Chung Lôi gật đầu: "Thật ra thì tôi có chút chuyện không hiểu."
"Không hiểu cái gì?"
"Rõ ràng anh rất thoải mái dễ chịu, kiểu sao cũng được ấy. Mà hiện tại, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh đã có một khối tài sản khổng lồ, anh hẳn nên nghỉ ngơi tận hưởng một chút mới đúng. Nhưng anh vẫn luôn liều mạng tiến về phía trước, mãi mãi không có thời gian rảnh rỗi, cứ giống như phía sau có con mãnh hổ đang đuổi theo anh vậy. Thành thử, tôi cảm thấy rất khó hiểu."
Trần Phong trầm mặc.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi: "Sự nôn nóng của tôi đã ảnh hưởng đến mọi người sao?"
"Không phải. Tôi chỉ hơi lo lắng cho anh thôi."
Trần Phong vỗ bả vai cô nàng một cái: "Đừng lo lắng cho tôi. Cô chỉ cần làm âm nhạc thật tốt là được, đối với tôi, đây chính là trợ giúp lớn nhất. Tôi không cầu gì khác, chỉ hy vọng trong lòng cô không suy nghĩ đến bất cứ gì khác, ngoài việc trung thành với giấc mơ của chính cô, đừng quên ước nguyện ban đầu của cô nhé. Cô có trong tay thiên phú quý báu, cho nên, cũng phải phát huy hết khả năng. Lúc trước, tôi rất yên tâm về cô, bởi vì tôi cảm nhận được sự kiên định của cô. Nhưng dạo gần đây, cô làm sao vậy? Tựa hồ có chút lung lay phải không?"
Đây là tình huống mà Trần Phong sợ nhất.
Chung Lôi lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết nữa. À mà, tại sao anh luôn bảo là thiên phú của tôi rất tốt vậy? Tôi thì lại có cảm giác, chút tài nhỏ này chỉ là hạt gạo bé xíu, sao có thể so với trăng sáng là anh được."
Trần Phong choáng váng tại chỗ.
Suốt ngày hắn chỉ chú ý đến việc làm sao để nở rộ tài hoa của bản thân, lại không cẩn thận để rộ quá mức, dẫn tới việc đả kích lòng tin của người bên cạnh.
Người bên ngoài cách quá xa, họ chỉ biết là hắn lợi hại, nhưng không biết cụ thể lợi hại ra sao, chỉ có Chung Lôi - một người vừa nhạy bén lại hiểu biết, lại là người ở gần hắn nhất, nên mới cảm nhận được sự dị thường.
Đó là loại cảm giác chênh lệch, chênh lệch đến mức dường như khiến người xung quanh phải tuyệt vọng.
Trần Phong không muốn như vậy, nhưng đây chính là hiện thực.
Một Lộ Vy chỉ hát những ca khúc do chính cô ấy sáng tác, vậy mà lại chủ động muốn mua lại ca khúc của hắn, ở trước mặt mọi người.
Một Chung Lôi vô vàng tự tin, nhưng hiện tại lại sinh ra cảm giác hoài nghi, niềm tin bị lung lay và phân tâm, đều là lỗi của Trần Phong.
Thật ra, không thể trách ý chí của cô nàng không kiên định, mà chỉ có thể trách Trần Phong sao lại vô liêm sỉ như thế, thứ ăn cắp mà lại không tiết chế chút nào.
Đổi lại là bất kỳ ai, thì cũng không thể chịu nổi.
Trần Phong ý thức được, ở trong lúc vô tình, tình thế đã đến mức độ vô cùng nguy cấp.
Nếu như không xử lý tốt chuyện này, thì sẽ khiến cô nàng chán nản, nguội lạnh mất.
Hắn vỗ bàn một cái bộp, chợt đứng lên: "Thật là hoang đường! Không thể nói lý!"
Hắn bất thình lình nổi giận, khiến Chung Lôi bị dọa sợ.
"Tôi..."
"Tôi cái gì tôi! Cô có biết bây giờ tôi thất vọng về cô nhiều đến mức nào không?" Trần Phong chống nạnh, trừng mắt nhìn cô nàng: "Cô cho rằng mình là ai? Tôi coi trọng cô như vậy, nhưng cô thì sao, cô lại dám tự ti cơ đấy!"
Chung Lôi ngạc nhiên, sững sờ.
Mặc dù biết rằng Trần Phong rất coi trọng mình, nhưng trong suốt quá trình làm việc với nhau, Trần Phong luôn luôn ôn hòa, cơ hồ chưa bao giờ nổi giận.
Cho đến hiện tại, khi hắn bất thình lình giận không kiềm chế được, Chung Lôi mới khắc sâu nhận thức:
Hóa ra, đối với mình, không phải là hắn khiêm tốn khách sáo, mà hắn thực sự tin tưởng như vậy.
Từ lúc chính thức xuất đạo cho tới nay, Chung Lôi nhận được vô số lời khen.
Nhưng cô nàng chưa bao giờ để ý đến chúng, cũng không hề cảm thấy đắc ý. Nhưng vào giờ phút này, tim đập của cô nàng lại đập bang bang như vó ngựa trên thảo nguyên.
"Cám ơn anh. Cám ơn sự khích lệ của anh."
Cô nàng thở hổn hển, thốt lên từng chữ.
Trần Phong thấy ánh mắt của cô nàng có gì đó sai sai, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Mẹ ơi, chẳng lẽ không phải con đang mắng người sao?
Nhưng sao cái cô gái này lại bày ra bộ dáng cảm động thế kia?
"Tôi chẳng cần lời cảm ơn của cô! Tôi cũng chẳng phải khích lệ cô! Tôi chỉ nói sự thật! Bây giờ, cô tự đặt tay lên tim mà tự ngẫm đi, dùng sự chuyên nghiệp, khứu giác và tố dưỡng nghệ thuật của cô mà suy nghĩ cho thật kĩ, "Dục Hỏa" mà cô viết là cái loại tài nghệ gì? Cô tự mình sáng tác nên "Thiêu Đốt Bản Thân", là cái tài nghệ gì? So với tôi chép, không phải, tôi viết những ca khúc kia, thì kém chỗ nào?"
Một lúc lâu sau, Chung Lôi dần dần hoàn hồn, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, khẽ đáp: "Đều... Đều không khác mấy."
"Hừ! Đặt tay lên tim mà suy nghĩ thật kĩ đi!"
Chung Lôi nâng tay phải lên, đè lên ngực mình.
Trần Phong khẽ nuốt nước miếng, quay mặt sang chỗ khác.
Được rồi, vẫn còn cứu vãn được.
"So với đại đa số tác phẩm của anh, thì hình như tốt hơn một tí tẹo."
"Còn không phải sao? Năng lực sáng tạo của một người, cao hay thấp là phụ thuộc vào chất lượng tác phẩm, chứ không phải số lượng! Một vạn ca khúc tầm thường thì cũng không tài nào sánh nổi một ca khúc kinh điển lưu truyền muôn đời. Tôi viết rất nhiều, cũng viết rất nhanh, nhưng thiên phú của tôi cao hơn cô chắc? Đạo lý dễ hiểu như vậy mà cô cũng không biết sao? Người trong cuộc nên mơ hồ à? Cô khiến tôi quá thất vọng."
Chung Lôi thoáng ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu: "Anh nói đúng lắm. Tôi đã có quyết định rồi!"
"Quyết định gì?"
"Tôi muốn đi du học."
Trần Phong: "Hả? Du học?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận