Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 717: Lý Tưởng Cao Cả

Giờ đây, tất cả mọi người, kể cả Chung Lôi ngồi bên cạnh đều đã hiểu rõ về kế hoạch lớn của Trần Phong.
Mặc dù như hắn nói, “kế hoạch 500 năm” này không phải do một mình hắn tạo ra, nhưng người thực hiện lại là chính hắn, cũng càng là bản thân những người này.
Liệu chúng ta có thể sử dụng chính đôi tay của mình để tăng tốc quá trình diễn tiến lịch sử của nền văn minh nhân loại từng chút một?
Liệu chúng ta có trở thành những người tạo ra thời đại?
Chúng ta có thể xây dựng tương lai của nhân loại từng chút một giống như chơi một trò chơi xây dựng mô phỏng không?
Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là cho phép nhân loại hoàn thành cuộc hành trình 1000 năm trong vòng 500 năm?
Nếu nền văn minh là một cỗ xe tăng, chúng ta có phải là chân dẫm lên chân ga?
Vô số vĩ nhân đã được sinh ra trong lịch sử.
Mọi vĩ nhân đều đã in dấu chân của mình qua năm tháng.
Mỗi vĩ nhân đều đã đóng vai trò như một lực đẩy, thúc đẩy nhanh sự tiến bộ của nền văn minh.
Những cái tên vĩ đại ấy, chỉ còn trong trí tưởng tượng và ký ức mà thôi, nhưng cũng sẽ khiến người ta phải tôn thờ và ngưỡng mộ từ trong tim.
Tuy nhiên, chúng ta rất khác so với những người vĩ đại trong quá khứ.
Chúng ta có thể quay chung quanh và tiếp tục thúc đẩy nền văn minh tiến về phía trước!
Vì vậy, chúng ta cũng có thể vĩ đại như thế?
Vậy chúng ta có thể vĩ đại đến nhường nào?
'Công trình' của Trần Phong sẽ hoành tráng đến nhường nào?
Âu Tuấn Lãng cuối cùng cũng hỏi được một câu hỏi hơi mang tính xây dựng: "Nhưng chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, sau khi chúng ta chết thì mọi chuyện phải làm sao bây giờ?"
Những lời nói của mập mạp không hề dễ nghe, nhưng lại nêu ra được vấn đề mấu chốt.
Trần Phong mỉm cười nói ra ý tưởng thứ hai của mình: "Vì vậy, kể từ bây giờ, Cứu Thế sẽ không giới hạn ở quy mô 6 người chúng ta, cũng không phải chỉ là một tổ chức ngắn hạn. Chúng ta đương nhiên sẽ có thêm thành viên tuyến hai. Mỗi một thành viên mới đều phải được lựa chọn và đánh giá cẩn thận, chúng ta sẽ cho người khác biết rõ bao nhiêu, phải kiểm soát chính xác trong phạm vi thích hợp. Sau khi những người sáng lập như chúng ta qua đời, những người kế nhiệm sẽ nương theo bước phát triển của chúng ta và tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi đạt được mục tiêu, hoặc đến ngày mọi thứ trở nên không thể kiểm soát được nữa. Cứu Thế sẽ hoàn thành sứ mệnh lịch sử và biến mất một cách lặng lẽ."
Sau khi nghe xong, mọi người lại im lặng hồi lâu.
Tất cả mọi người đều không thể thốt lên được lời nào, chỉ cảm thấy nghẹn ngào, khô khốc.
Trong lúc bất tri bất giác, nhịp tim của mọi người dần dần tăng tốc.
Đặc biệt là Âu mập mạp, kích động đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim bình bịch.
"Được rồi, để tôi thông báo sự kiện trọng đại đầu tiên, về sự phân công lao động trong chúng ta."
Trần Phong chính thức công bố quyết định.
Bởi vì bài hát "Thần Phong" quá quan trọng, nó liên quan đến sự thành bại của tất cả mọi thứ, không có chỗ cho sự thất bại, vì vậy nhiệm vụ chính của Chung Lôi trong thời gian dài vẫn thuần túy là âm nhạc.
Trong kế hoạch và sự sắp xếp sơ bộ của hắn, Lộ Vy cũng nên tập trung vào âm nhạc.
Đây chính là mục đích theo đuổi của Lộ Vy.
Cô ấy vẫn luôn chạy trên con đường bắt kịp Chung Lôi, và hiện tại cô ấy đã thành công bước vào top 100 ngàn năm.
Trần Phong tin rằng nếu Lộ Vy có thể tập trung hơn chuyên chú hơn, cô ấy có thể làm được tốt hơn nữa, có thể thúc đẩy sự bùng nổ nghệ thuật ngoạn mục hơn cùng với Chung Lôi.
Nhiệm vụ của Mạnh Hiểu Chu vẫn không thay đổi, vẫn phải kiểm soát tổng thể đối với thương nghiệp của Trần Phong.
Nhưng ở lịch sử trước đó, Trần Phong đã nhìn thấy được năng lực của Mạnh Hiểu Chu.
Ngay cả khi lĩnh vực kinh doanh của hắn đã vượt qua con số nghìn tỷ giá trị thị trường, Mạnh Hiểu Chu, người chịu trách nhiệm thực hiện và giao dịch cụ thể, vẫn làm rất tốt.
Dù bên trong có sự đóng góp công lao của người tiên tri hậu trường là hắn, nhưng tài năng của Mạnh Hiểu Chu thì không ai có thể phủ nhận.
Có lẽ lần này nên ủy thác cho Mạnh Hiểu Chu một trọng trách lớn hơn.
Trần Phong quyết định tái hợp nhất Viện nghiên cứu Tinh Phong và Tinh Phong Technology vào bản đồ riêng mình trong tương lai.
Mặc dù ngành hàng không vũ trụ vẫn vô cùng quan trọng, nhưng hắn sẽ không bán tài sản của mình nữa để chuyển giao toàn bộ nữa.
Khi viện nghiên cứu Tinh Phong đã phát triển đến cấp độ nào đó, Trần Phong sẽ loại Âu Quốc Hoa và tập đoàn Âu Hòa ra khỏi sản nghiệp của mình, trả lại cho tập đoàn Âu Hòa và Âu tổng sự tự do chân chính.
Nhưng lần này hắn sẽ giữ một phần của R&D và sản nghiệp công nghệ trong tay mình, thành lập một công ty tập đoàn mới, vì thế trọng trách của Mạnh Hiểu Chu sẽ càng nặng nề hơn.
Khát vọng của Mạnh Hiểu Chu là gia nhập Hoa Đằng, và bây giờ Trần Phong sẽ cho hắn một "Hoa Đằng" lớn hơn.
Công việc chính của Lại Ân cũng không thay đổi, vẫn là chuyển hóa thành quả khoa học kỹ thuật.
Điều này thực sự hơi bất công đối với một nhà khoa học sáng tạo như Lại Ân.
Bởi vì anh ta sẽ phải dành cả phần đời còn lại của mình để chuyển đổi những gì Trần Phong đem về. Trong thế giới quan của riêng Lại Ân, đó là những thành tựu của người khác.
Vốn dĩ Lại Ân có thể có một số sáng kiến của riêng mình, nhưng sự kết hợp giữa số lượng và chất lượng chắc chắn không thể so sánh với thành quả mà Trần Phong mang về.
Điều này tương đương với việc Lại Ân hy sinh giá trị nhân sinh của bản thân, dốc hết sức để phục vụ cho sự nghiệp vĩ đại của Trần Phong.
Có lẽ những thế hệ sau này sẽ ngưỡng mộ và sùng bái Lại Ân, nhưng sâu thẳm trong trái tim của anh ta, chắc chắn sẽ để lại một khuyết điểm không thể nào bù đắp.
Nói xong về 5 công việc đầu tiên.
"Được rồi, tạm thời cứ sắp xếp như vậy trước đã. Tóm lại, cảm ơn tất cả mọi người."
Trần Phong thực sự không thể hứa hẹn với người khác bất cứ điều gì.
Thực tế, mọi người ở đây không hề thiếu tiền và có thể lựa chọn cuộc sống an nhàn, sung sướng hơn.
Khi họ quyết định tiếp nhận bí mật của Trần Phong, cùng trèo lên chung một chiếc thuyền, điều chờ đợi bọn họ chính là việc từ bỏ nhân sinh của chính mình.
Trần Phong không cần, cũng không thể hứa hẹn bất kỳ lợi ích gì cho mọi người, chỉ có thể nói ra hết thảy.
Mọi người đều có lý tưởng.
Lý tưởng cao cả chính là lúc còn sống có thể phấn đấu để đạt được gì đó.
Lý tưởng cao hơn là phấn đấu để được thế giới công nhận sau khi qua đời.
Lý tưởng tối thượng thì chỉ là hy sinh mọi thứ khi còn sống để thỏa mãn tinh thần trách nhiệm ngày càng lớn mạnh trong tim.
Không màng danh lợi, chỉ cần một sự an lòng tuyệt đối, không thẹn với lương tâm.
Còn về thế giới sau khi chết, mọi thứ đều có nhận xét riêng của hậu nhân.
Mỗi người đều có những biểu hiện khác nhau, mỗi người đều hơi cúi đầu xuống để nhấm nuốt ý tứ của Trần Phong.
"Uầy, sư phụ, còn em, còn em thì sao?"
Lúc này, mập mạp bên trong màn hình giơ tay lên, vẻ mặt vừa bối rối, vừa mong đợi, lại vừa căng thẳng.
Trần Phong nhìn mập mạp, cảm thấy hơi xấu hổ, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trần đại sư tỏ ý, hắn có thể sắp xếp nền văn minh và kiểm soát tương lai nhưng hắn hoàn toàn không dám chắc về nhân sinh của mập mạp, không dám tùy tiện cổ động.
Mập mạp bây giờ cũng đang ở trên cùng một con thuyền, cũng biết rõ và đang theo đuổi nhân sinh.
Anh ta nhất định không thể cam tâm tiếp tục làm một ca sĩ dân ca và con ngựa giống ăn nằm chờ chết.
Nhưng Trần đại sư thực sự sợ anh ta, thậm chí còn không dám khuyến khích anh ta khởi nghiệp.
Sức mạnh hủy diệt của mập mạp đối với tập đoàn Âu Hòa vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.
Trần Phong cảm thấy, cho dù có sự hỗ trợ bí mật của Cứu Thế, sau đó chọn một ngành vững vàng để mập mạp xử lý, thì anh ta vẫn rất có thể đẩy lui ngành này lùi lại khoảng 20 năm.
Chuyện này cực kỳ khủng bố.
Trần Phong đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu: "Uầy, mập mạp à."
"Yup, em đang nghe đây."
"Hãy đối xử tốt với cha anh một chút, khiến tâm tình của ông ấy vui vẻ một chút."
"A……"
"Đối xử tốt với vợ anh một chút, chờ đến lúc thích hợp thì có thể kéo vợ anh vào chung hội. Có điều, đến lúc đó chúng ta còn phải cùng nhau bàn bạc một lúc."
"A……"
"Hãy đối xử tốt với bé con của anh một chút, anh biết đấy. Mỗi một bé con của anh đều rất tuyệt."
"Oa! Không thể nào không thể nào, em cũng. . . Oa!"
Mập mạp lại tiếp tục khóc thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận