Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 826: Hoàn Toàn Ngược Lại

"Anh trai, em biết rõ đó là kho báu, và nó đang ở ngay trước mặt em, em cũng đã nhìn thấy cánh cửa đá của kho báu, nhưng em không thể mở nó ra. Em ... em quá đần độn, thực sự quá đần. Giá như em có thể thông minh hơn một chút... thì em đã có thể giúp anh. "
Xong đời, Frides lại giống như Sergey những năm cuối đời, bật chế độ tự trách bản thân, bắt đầu ôm đầu rên rỉ, khuôn mặt hơi già nua dần dần méo mó.
Trần Phong vội vàng làm công việc khai sáng tinh thần cho anh ta: "Đừng, đừng như thế. Này, không cần thiết phải thế đâu. Thực sự không cần thiết. Cậu nghĩ lại mà xem, mấy loại như trường phản lực, lá chắn tổng hợp lực đại hợp nhất, đúng vậy, mấy thứ này đều là của Mizu, lúc đó thậm chí tôi còn không biết thứ đồ chơi này là gì, tôi còn đặt tên nó là lá chắn lưu quang. Còn có cái gì mà nhiễu điện từ, bom lỗ đen, bom hạt vượt, v.v. Tôi đều chẳng hiểu rõ thứ nào cả.
Nhưng hãy nhìn lại chúng ta của bây giờ? Có công nghệ nào mà không siêu việt đâu? Thậm chí, công nghệ chiết diệu trùng điệp của không gian con trong tinh môn còn bỏ xa Mizu cả một quãng dài. Bây giờ, chúng ta không thể hiểu nó ngay lập tức, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng sẽ không hiểu được. Mọi chuyện trên đời đều phải được chia thành những giai đoạn khác nhau, hơn nữa, tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội, nói không chừng là tuyến thời gian tiếp theo, hoặc tuyến thời gian tiếp theo nữa, có lẽ thứ nào đó mà bây giờ không thể hiểu được, có thể sẽ trở thành một kiến thức thường thức như đèn sợi đốt thì sao?"
Trần Phong không phải cao thủ giỏi an ủi người khác, nhưng hắn cảm thấy lần tư vấn tâm lý này của mình cực kỳ hoàn hảo.
Thế nhưng, Frides lại càng buồn hơn, anh ta chậm rãi lắc đầu, ủ rũ nói: "Anh trai ... Em không có lần sau. Em chỉ có mỗi một cơ hội lần này. Em không muốn giao công việc mà em rõ ràng có thể hoàn thành cho người khác. Em cảm thấy đã đến lúc rồi, bắt đầu từ bây giờ, em sẽ dùng những cách cực đoan hơn để nghiền ép chính mình, anh đừng ngăn cản em. Nhất định lần này phải thành công!"
Anh ta đang bùng cháy!
Trần Phong âm thầm thả nút like an ủi cho con sóng ngược này.
Tại hạ thua.
"Đừng, quả thực, đừng như thế, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, thời gian của chúng ta còn dài, miễn là còn sống, có thể lại sống tiếp thêm 100 năm nữa..."
Frides lắc đầu: "Thứ nhất, em biết anh luôn có ý định tự sát mỗi ngày. Thứ hai, theo phân tích tình hình chiến đấu, nhân loại chỉ còn lại nhiều nhất là 5 năm, thậm chí là 3 năm. Khi những người khác đều đã chết sạch, chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta không thể nào ẩn núp an toàn mãi mãi được."
Trần Phong biểu thị, tranh luận cái gì chứ, cậu là trâu bò rồi, ai dám tranh với chả luận chứ.
Hắn làm bộ tức giận: "Thật không biết cậu đang xoắn xuýt cái gì, chẳng phải chỉ cần dùng được là được à? Tôi cho quả cầu này vào nòng pháo, biến nó thành đạn rồi bắn ra. Chẳng phải cũng là dùng à?"
Frides: "Anh..."
Trần Phong nghĩ rằng mình sẽ bị phàn nàn, nhưng một lúc lâu sau, Frides chậm rãi nói.
"Anh trai, anh thật là thông minh. Đây quả thực là một cách hay. Nói không chừng, khi quả cầu này va chạm với chiến hạm lăng trụ thì có thể tạo ra một số thay đổi mới, nhưng liệu điều này có hơi... phung phí của trời không nhỉ? Mà hình như chúng ta...vẫn chưa có năng lực đối mặt với chiến hạm lăng trụ mà có thể an toàn trở về nhỉ?"
Trần Phong xoa xoa cằm: "Có lý đấy."
Frides: "Nếu chúng ta bị bao vây, rồi dốc sức đánh cược một lần vào giây phút cuối cùng, cũng có thể sẽ có tác dụng đó, nhưng lại không có thời gian phân tích kết quả, xem ra cũng chẳng giúp được gì cả. Bằng không, chúng ta giao những thứ này cho người khác nhỉ? Nhưng điều này sẽ làm bại lộ sự tồn tại của chúng ta. Mắt kép nhất định sẽ chặn đầu trước mất. Với khả năng phi hành của chiến hạm lăng trụ, một khi chúng ta bị chú ý đến, thì chắc chắn sẽ không thể nào chạy thoát."
Trần Phong: "Ừ...cậu nói đúng."
Tính tình Frides chính là như vậy, cho dù Trần Phong vì lo lắng mà thuận miệng bịa ra một cái ý kiến ngu ngốc, anh ta cũng sẽ cực kỳ cân nhắc lợi hại của ý kiến đó, rồi còn tiến hành phân tích toàn diện.
"Thôi bỏ đi, dù gì thì cũng không có ích mấy. Trước tiên cứ gom lại hết đi. Tổng cộng chỉ có mấy trăm cái, có muốn dùng làm đạn thì cũng chẳng đủ."
“Không, không, không, nào phải mấy trăm cái.” Frides lắc đầu: “Đi theo em.”
"Hả?"
Cả hai lập tức ra ngoài, vào trong tàu boomerang.
Phong cách thiết kế của tàu vũ trụ Mizu và tàu nhân loại rất khác nhau.
Sau khi dư dả đủ điều kiện công nghệ, tàu của nhân loại được chế tạo rất lớn, không gian bên trong vô cùng rộng rãi.
Bởi vì nhân loại tin rằng, một môi trường làm việc rộng rãi thoải mái có thể nâng cao hiệu suất công việc.
Tuy nhiên, ý tưởng thiết kế của tàu Mizu lại hoàn toàn ngược lại, vô cùng chật chội, cứ như thể Mizu vốn thích cảm giác chen chúc chật chội, hận không thể nhét chặt cứng mỗi một tấc không gian trên tàu vậy.
Trước đó, con tàu thám hiểm của Mizu trên Trái Đất cũng như thế, lần này, chiến hạm có tổng chiều dài cánh tay 10km cũng vậy, thậm chí còn chật hơn.
Điều này đã gây ra không ít rắc rối cho Trần Phong - một người tương đối cao lớn, cho nên sau 2 lần viếng thăm trước đó, hắn cũng chẳng thèm viếng thăm thêm lần nào, giao tất cả cho Frides và một robot trí năng vận hành.
Lúc này, hai người đang mặc bộ quần áo không gian ôm sát tương đối thoải mái dễ chịu, cùng nhau chui qua con đường hành lang hẹp dài quanh co, tiến đến chỗ sâu nhất giữa con tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận