Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 763: Thanh Âm Của Chung Lôi

Ngày 25 tháng 4.
Để vực dậy tinh thần và chống chọi với sự mệt mỏi của việc vận chuyển tải trọng cao này, trong nửa tháng này, Trần Phong đã uống khoảng 20 cân trà, trung bình hơn mỗi ngày hơn 1 cân, khẩu phần ăn của hắn cũng kéo căng.
Khắp năm châu bốn bể đều xuất hiện dấu chân của hắn, nhưng hắn vẫn chưa thu hoạch được gì, quả thực khiến hắn khó xử chết đi được.
Nhìn phi thuyền du hành vũ trụ đã chế tạo được một phần ba kia, Trần Phong nghĩ thầm, có lẽ nào đợi đến khi phi thuyền du hành vũ trụ đã chế tạo xong, mà mình còn chưa tìm được người không chứ?
Vậy, mình có nên bỏ đi hay không?
Đây là một vấn đề.
Tên trộm thực xấu hổ.
Ngay khi hắn gần như từ bỏ công việc tìm kiếm của mình, bắt đầu dốc toàn bộ sức lực của mình để chế tạo phi thuyền du hành vũ trụ, thì cuối cùng mọi chuyện cũng đã xuất hiện bước ngoặt.
Vào chạng vạng tối ngày 25 tháng 4, khi hắn đem Thần Phong 1 dừng sát trên một hòn đảo nhỏ, đặt một băng ghế dài và nước trái cây trên bãi biển, chuẩn bị cho mình một ngày nghỉ, hắn đã gặp phải một cuộc tập kích vừa bất ngờ lại hợp tình hợp lý.
Một con cá voi khổng lồ đột ngột vọt ra khỏi mặt biển, cố gắng nuốt chửng hắn vào trong bụng.
Trần Phong nằm trên ghế, chẳng thèm nhúc nhích, hắn cầm điều khiển từ xa bằng tay trái, điều khiển thứ vũ khí duy nhất trên Thần Phong 1, đó là một khẩu pháo plasma có chất nổ cao, nã pháo, trúng chính giữa đầu con cá voi khổng lồ.
Trần đại sư tỏ vẻ 'thật nhạt nhẽo vô vị', rồi lại có một bữa tiệc lớn, bình luận sau đó là thế này, chất lượng thịt không ngon, mùi vị rất dở.
Tuy nhiên, thói quen nhặt phế liệu vẫn thôi thúc hắn sử dụng máy móc kỹ thuật để giải phẫu với con cá voi, cố gắng tìm ra bộ phận đặc biệt bên trong con cá voi khổng lồ.
Trước khi bắt đầu làm việc, hắn đã sử dụng một máy dò sóng hấp dẫn để chụp CT toàn thân cho con cá voi khổng lồ, kết quả, hắn đã phát hiện ra một thứ rất bất ngờ.
Đó là một chiếc hộp vuông to bằng lòng bàn tay.
Trần Phong lập tức mừng rơn, nghĩ đây là một loại bảo vật giống như hộp đen gì gì đó.
Thứ hắn muốn không phải là thông tin trong hộp đen, nó chẳng có nhiều ý nghĩa.
Điều hắn hứng thú chính là con chip thông minh có thể tồn tại bên trong, nếu thực sự có nó thì chẳng khác nào đang cứu cái mạng già của hắn.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí đào chiếc hộp ra khỏi bụng con cá voi khổng lồ, hắn lập tức có suy nghĩ muốn báo cảnh sát.
Chơi tôi à!
Giắc cắm tai nghe này là cái quỷ gì vậy?
Hắn nhấn nhấn cái nút, chiếc hộp lạch cạch bật mở.
Bên trong, hắn nhìn thấy chiếc đầu dò kim từ tính quen thuộc, và một cái đầu đĩa CD không thấy tên.
Sau khi phá giải sơ bộ, hắn muốn bật khóc.
Đây chắc chắn là một cái máy phát đĩa CD đã bị đào thải vào đầu thế kỷ 21!
Máy phát đĩa CD là cái quỷ gì?
Thứ tôi muốn là một con chip lượng tử. Thế mà lại gửi cho tôi một cái máy phát đĩa CD?
Cái con cá voi điên rồi à, thời đại nào rồi, sao lại nhét cái máy phát đĩa CD này vào bụng làm gì?
Có lẽ nào mày chính là một con cá voi có thể nghe nhạc?
Với ý tưởng chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, hắn phải biết được rốt cuộc thì trong cái máy phát đĩa CD này có cái gì, bèn cầm theo máy phát đĩa CD quay trở lại Thần Phong 1.
Để an toàn, trước tiên phải tạo ra một bản sao đã, sau đó hắn sửa chữa tụ điện bị hỏng trong máy phát đĩa CD, hàn các điện cực âm và dương của pin kiềm bằng thiếc, cắm tai nghe và nhấn nút phát.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Trần Phong đột nhiên bật khóc.
Hắn nghe thấy thanh âm của Chung Lôi.
Đây là một bài hát.
Là một bài hát mới của Chung Lôi, dù biết là nó có tồn tại, nhưng trước đây hắn chưa từng nghe.
Còn nhớ đêm đó, khi hai người mặn nồng, Chung Lôi từng nói rằng cô đã mơ hồ nắm bắt được linh cảm của bản tình ca, khoảng một hai ngày nữa cô sẽ cho ra thành phẩm.
Lúc đó, Trần Phong vẫn rất mong chờ, nhưng tiếc rằng chưa kịp nghe thì đã phải “đi”.
Lần này khi đến với thế hệ tương lai, hắn nhìn thấy tất cả các vật dẫn ghi chép đều bị phá hủy, hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội được nghe trước những bài hát mới mà Chung Lôi đã viết cho hắn, nên không hề nuôi nấng ảo tưởng trong đầu.
Tuy nhiên, trên hòn đảo nhỏ này, ảo tưởng lại trở thành sự thật.
Bài hát này đã xuất hiện bên tai hắn bằng một phương thức huyền diệu bí ẩn như thế.
Nghe thấy giọng hát duyên dáng như đang kể chuyện xưa của Chung Lôi, một cảm xúc vừa dịu dàng lại vừa cuồng dã, thấm đượm ruột gan, Trần Phong ngay lập tức say mê.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi tháo tai nghe xuống, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không ngờ đã trôi qua 3 tiếng rồi.
Mặt trăng treo cao, các vì sao dày đặc.
Gió biển thổi phần phật, từng cơn sóng rì rào, tấp vào bờ biển rồi lại kéo về sau.
Cây dừa lá thổi xào xạc trên đầu.
Trên hòn đảo yên tĩnh này, chỉ có một thuyền, một người và một robot.
Trần Phong mượn ánh sao, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, những gì lọt vào tầm mắt của hắn chính là bóng tối đen kịt và vô hình giữa đại dương bao la mênh mông sóng lớn.
Đây rõ ràng là một thế giới vô cùng cô độc, nhưng trên mặt hắn lại vô cùng an yên.
Trần Phong nhìn xuống máy phát đĩa CD trên tay, cười ngây ngô.
Đã nửa năm, 182 ngày, bản thân không hề nghe thấy một thanh âm từ một người khác.
Hắn gần như quên mất mình là một nhân loại, gần như quên mất động lực để tiến lên.
Hắn biết điều này không tốt tí nào, nhưng đôi khi hắn không thể kiểm soát được.
Cô đơn đôi khi thực sự có thể giết chết một con người.
Tuy nhiên, tiếng ca nhẹ nhàng uyển chuyển của Chung Lôi đã kéo hắn trở lại thực tại từ thế giới hư vô đang tan rã, theo một phương thức trên cả tuyệt vời.
Trần Phong cười cười, nhắc nhở chính mình.
Ừ, cô nàng vẫn đang đợi mình quay trở lại thế kỷ 21.
Có lẽ lần này thực sự mình chẳng có gì cả, nhưng ít nhất thì mình vẫn có thế kỷ 21.
Trong lúc lặng yên không tiếng động ấy, có lẽ là do Trần Phong bị "Sức Mạnh Thứ N Của Hạnh Phúc" lây nhiễm, cùng có lẽ là tiếng hát của Chung Lôi đã khơi lại cảm xúc của hắn, hoặc có lẽ việc uống trà quá nhiều gần đây đã khiến tốc độ tư duy của hắn trở nên cực kỳ linh hoạt.
Một cơn bão lượng tử dữ dội chưa từng có lại một lần nữa dấy lên trong tâm trí hắn.
Hắn lại chìm đắm trong trạng thái giống như đang thiền định, lại giống như đang suy nghĩ sâu xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận