Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1368: Mỗi Người Một Giá Trị

Ngày 3 tháng 10 năm 2999.
Cuối cùng thì chàng thanh niên Đinh Hổ 21 tuổi cũng hoàn thành chương trình học cơ bản của mình với điểm đủ tiêu chuẩn tại học viện sĩ quan Trái Đất III của Thái Dương Hệ, trở thành một trung úy mới ra lò.
Trước mặt Đinh Hổ có 2 lựa chọn việc làm.
1, nhập ngũ tại chỗ, tham gia quân phòng vệ Thái Dương Hệ, bắt đầu từ một tiểu đội trưởng phấn đấu lên cao, tập trung vào việc huấn luyện, sẵn sàng nghênh địch bất cứ lúc nào, từ từ trau dồi năng lực trong khu vực hòa bình.
2, đến chiến trường tiền tuyến tại nhánh xoắn ốc Nhân Mã, lao vào chiến trường nguy hiểm, nhanh chóng trưởng thành dưới thử thách chiến trường máu lửa, hoặc hy sinh.
Dựa theo suy nghĩ riêng của Đinh Hổ, anh ta nghiêng về việc lựa chọn con đường thứ 2 hơn.
Nhưng gia đình bạn bè của anh ta thì không đồng ý cho lắm.
Suy cho cùng, là vì anh ta quá tầm thường.
Quay ngược thời gian trở lại năm 2978, khi Đinh Hổ được sinh ra, nguồn lực xã hội hỗ trợ mà anh ta nhận được quả thực đáng kinh ngạc, tốc độ phát triển ban đầu của anh ta không hề chậm.
Tiếc là, Đinh Hổ đã đạt đến cực hạn năng lực chiến đấu khi anh ta chỉ mới tròn 12 tuổi.
Tài năng thiên phú gì đó của anh ta bình thường đến mức anh ta phải cố gắng hết sức mới có thể vượt qua ranh giới cấp B ở tuổi 18.
Kể từ đó, mọi hệ thống đánh giá tiềm năng đều cho thấy rằng cực hạn đời này của anh ta chỉ có thể là cấp B.
Bất kể anh ta có trải qua bao nhiêu thử thách trên chiến trường, có trải qua bao nhiêu lần rong ruổi sinh tử đi chăng nữa, thì cấp độ B này mãi mãi chẳng thay đổi, cùng lắm thì chỉ có thể thay đổi từ một tuyển thủ cấp B mới ra lò thành một gã lõi đời cấp B dày dặn kinh nghiệm.
Trên chiến trường, anh ta sẽ không bao giờ gánh vác nổi những nhiệm vụ trọng yếu có sức ảnh hưởng đến cục diện trận chiến, mãi mãi chỉ có thể đi theo đại quân rồi làm một ít chuyện gì đó nằm trong khả năng của mình mà thôi. Có thể là một cá mòi tầm thường trong những trận đụng độ trên chiến trường, hoặc có thể là một quân nhân đầu thừa đuôi thẹo chiến đấu chống lại những kẻ địch tầm thường, hoặc có thể là một quân lính đồn trú dùng tính mạng của mình để cố thủ một chỗ nào đó rồi phát hiện một số thông tin tình báo tấn công bất ngờ của địch.
Thế nhưng Đinh Hổ chẳng hề tỏ ra bất mãn đối với những lời đánh giá như thế này.
Là một người thực hành kiên định quy ước vận mệnh, là một fan cuồng nhiệt của nhà hiền triết, Đinh Hổ luôn ghi lòng tạc dạ một câu trong danh ngôn của nhà hiền triết như một câu kinh thánh.
"Mỗi một con ốc vít có vẻ tầm thường không chút gì nổi bật, đều có những giá trị không thể coi thường."
Anh ta nguyện ý trở thành một con ốc vít, luôn cố gắng chăm chỉ cho đến khi anh ấy tốt nghiệp và phải đối mặt với một sự lựa chọn mới.
Khoảnh khắc lúc tốt nghiệp, mục tiêu mà anh ta đang phấn đấu trở nên mơ hồ không thể giải thích được.
Đinh Hổ biết mình không nên có những ý nghĩ vớ vẩn và dao động tinh thần như vậy, chẳng qua anh ta không thể hạ quyết tâm trong chốc lát được.
Thời gian để anh ta cân nhắc vẫn còn hơn 20 ngày, chỉ cần đưa ra quyết định trước 12 giờ ngày đêm ngày 31 tháng 10 là được.
Đinh Hổ đã dành ra nhiều ngày để thảo luận với rất nhiều người, bao gồm cả gia đình và bạn bè, cũng bao gồm một số nhân vật công thành danh toại, và rất nhiều cơ quan tư vấn phi lợi nhuận.
Thậm chí, anh ta còn đến học viện khoa học xã hội của viện nghiên cứu Tinh Phong, trò chuyện rất lâu với một số học giả lão thành nổi tiếng, những người đã giúp những người khác lập kế hoạch nhân sinh.
Đinh Hổ muốn tìm một con đường để mình có thể phát huy tối đa giá trị bản thân.
Chạy Đông chạy Tây suốt 2 tuần lễ, hỏi qua mấy trăm người, còn ghé cả thư viện tư vấn của chủ não Phồn Tinh, nhưng Đinh Hổ vẫn trắng tay, không nhận được đáp án như mong muốn.
Mang theo cơn hoang mang kéo dài này, Đinh Hổ lái một chiếc tàu con thoi 1 người đến bên Đại Tuyết Sơn của Trái Đất.
Nơi này có một khu tưởng niệm nhà hiền triết, dùng để kỷ niệm lịch trình trưởng thành của nhà hiền triết Trần Phong trong những đoạn lịch sử hư vô.
Trong khu tưởng niệm có rất nhiều tư liệu lịch sử, tư liệu lịch sử ghi lại cách Trần Phong từng bước tiến lên từ một người bình thường trở thành niềm hy vọng của toàn nhân loại thế nào trong căn cứ huấn luyện bình thường này.
Đinh Hổ rất thích đoạn lịch sử này, bất cứ khi nào cảm thấy mệt mỏi anh ta đều đến đây, không chỉ để trui luyện lịch sử mà còn có thể ngắm nhìn cảnh đẹp của Đại Tuyết Sơn.
Khu tưởng niệm Đại Tuyết Sơn chính là một "đặc ân" độc nhất dành cho nhân loại trong Thái Dương Hệ, trở thành nơi vỗ về tâm hồn khi cần thiết.
Và đặc biệt là mỗi khi Đinh Hổ đặt chân đến vùng đất nơi đây, anh ta sẽ luôn cảm thấy lòng mình cực kỳ bình yên, tư duy cũng cực kỳ thông suốt.
Chỉ có điều, trong những tư liệu lịch sử mà Đinh Hổ đã xem, ngoài dung mạo rõ ràng của bản thân nhà hiền triết ra, thì khuôn mặt của những người khác đều rất mơ hồ, như thể chúng đã được xử lý đặc biệt đế chế giấu tướng mạo của những người này vậy.
Đinh Hổ đã từng hỏi giáo viên lịch sử về vấn đề này.
Lão sư nói với anh ta rằng quả thực đây là do học viện nhà hiền triết cố ý, mục đích là để bảo vệ những người bên cạnh nhà hiền triết, tránh cho việc những người này bị quấy nhiễu trong quá trình trưởng thành.
Sau khi đi dạo một vòng trong phòng triển lãm của khu tưởng niệm, Đinh Hổ bước nhanh lên núi.
Nửa tiếng sau, anh ta đút hai tay vào túi quần, chân phát ra tiếng lạo xạo trên tuyết.
Gió lạnh thổi qua, hơi lạnh, nhưng chẳng sao cả.
Trên sườn núi, chim thương ưng Tuyết Bạch mới tiến hóa đang chậm rãi bay ngang qua, hình như nó đang săn mồi.
Đinh Hổ ngước nhìn thương ưng với vẻ hâm mộ, đôi khi anh ta thực sự hâm mộ những động vật trên Trái Đất này, không có trí khôn nên chẳng cần lo lắng, cũng chẳng có phiền não, sinh ra trong vô minh, rồi chết trong vô minh.
Nhân loại thì khác, từ khi sinh ra đã sống trong tập thể, mặc dù họ có thể tận hưởng những nguồn tài nguyên mà những sinh vật không có trí khôn không bao giờ có thể tưởng tượng được, nhưng đồng thời họ cũng phải đối mặt với nỗi lo lắng mà những sinh vật không trí khôn chẳng bao giờ phải lắng lo.
Càng biết nhiều, càng sợ hãi, rồi lại càng phải vượt qua nỗi sợ hãi.
"Anh... Anh là Đinh Hổ?"
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng một người phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận