Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 457: Kéo Dài Tuổi Thọ

Trần Phong biết được những băn khoăn trong lòng của mọi người, hắn liền nói vài lời thấm thía: "u Tuấn Lãng là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất công ty, vẫn còn rất nhiều tiềm năng nghệ thuật cần phải khai thác, không nên dồn sức lực quý báu của mình vào những công việc tầm thường này. u Tuấn Lãng, chẳng lẽ anh lại hài lòng chỉ với hai album dân ca thôi sao?
Chẳng lẽ anh không muốn làm cho album Rock n' Roll thứ ba trở nên hoàn hảo hơn sao? Không muốn tiến xa hơn à? Lúc trước, khi tôi chọn hợp tác với anh, kỳ thực không phải vì tiền của anh, mà chính là vì tài năng và tiềm năng của anh. Tôi tin tưởng anh, hẳn là anh cũng tin vào chính mình, đừng lãng phí giọng hát hay và tài năng thiên phú của mình."
u mập mạp vốn dĩ còn có chút buồn bã tủi thân, trong nháy mắt lại như thể được tiêm máu gà, lập tức đứng dậy: "Em nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của sư phụ!"
"Tốt, tan họp, đi luyện hát đi."
u mập mạp nhún nhảy chạy đi, như một tên Xì Trum vui vẻ.
So với Chung Lôi tài hoa hơn người và Tần Lộ trong sáng đáng yêu vừa được Trần Phong khai quật, kỳ thực trong lòng u mập mạp vẫn luôn có chút tự ti.
Tuy rằng anh ta luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, nhưng anh ta luôn cảm thấy khi gia nhập vào công ty của sư phụ, mình có vẻ 'danh bất chính ngôn bất thuận', thuần túy là dựa vào lợi ích của đồng tiền.
Bây giờ Trần Phong lại công khai khen ngợi anh ta, còn đặt nhiều hy vọng vào anh ta, trong lòng anh ta làm sao có thể không vui cho được.
Hóa ra mình thực sự có thể làm được.
Thế mà mình cứ nghĩ mình chỉ là kẻ rơm rạ.
Đúng vậy, với chấp nhất về nghệ thuật của sư phụ, làm sao có thể giao cho mình một bài hát chỉ vì mình có 2 triệu được chứ.
Nguyên nhân căn bản khiến sư phụ chọn mình là vì anh ấy nhìn thấy thiên phú của mình!
Anh ấy tin rằng mình có thể đạt đến một tầm cao có thể thỏa mãn anh ấy trong lĩnh vực ca hát!
Mình xin thề, mình sẽ không bao giờ phân tâm nữa.
Với tâm trạng vui vẻ như thế, kết quả luyện tập trong phòng thu của mập mạp đã tốt hơn rất nhiều.
Khi Trần Phong trở lại văn phòng chủ tịch, Lại n và u Quốc Hoa đã đợi từ lâu.
Trước khi bàn bạc chuyện công việc, u Quốc Hoa có chút ngượng ngùng nói: "Trần tổng, cái tên tiểu tử thúi Tuấn Lãng này dạo gần đây đã gây rắc rối cho cậu rồi. Tôi về nhà sẽ dạy cho nó một trận."
Trần Phong xua tay: "Không có gì đáng ngại, cậu ấy cũng chỉ là tốt bụng muốn giúp mà thôi. Có điều, sau này, cháu sẽ để cậu ấy chuyên tâm ca hát, chuyện này đối với cậu ta sẽ tốt hơn."
u Quốc Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định: "Năng lực quản lý công ty của nó cũng không tệ lắm đúng không?"
Trái tim Trần Phong như thắt lại.
Lão soái ca này xưa nay vẫn chưa hề bỏ cuộc bao giờ!
Thế mà còn muốn kéo u mập mạp về nắm quyền điều hành tập đoàn u Hòa, cái đầu của ông ấy cũng thật là quá sắt đá.
Bây giờ, tập đoàn u hòa cũng là đối tác quan trọng của hắn, bất kể là vì văn minh hay vì bản thân, hắn đều phải xua tan cái suy nghĩ tìm chết của u Quốc Hoa mới được.
Trần Phong thở dài một hơi: "u tổng, cũng không phải cháu có ý gì. Nhưng chú vẫn còn khỏe mạnh như vậy, ít nhất có thể phụ trách tập đoàn u Hòa thêm mấy chục năm. Tại sao lúc nào chú cũng gấp gáp tìm người nối nghiệp cho mình thế chứ.
Vả lại, u Tuấn Lãng thực sự có tài năng ca hát. Thậm chí, cậu ấy còn có thể lưu danh sử sách. Đây là đam mê của cậu ấy, cũng là năng lực của cậu ấy. Nếu chú thực sự muốn tốt cho cậu ấy, cũng xem như là người có trách nhiệm với xã hội, thì cứ thả cho cậu ấy mặc sức bay bổng đi ạ. Cháu có thể dẫn dắt cậu ấy, để cậu ấy có thể bay cao nhất có thể. Giới âm nhạc cần cậu ấy, và âm nhạc cũng cần cậu ấy."
Nếu là trước đây, nếu một người trẻ tuổi như Trần Phong mà nói những lời này với u Quốc Hoa, nhất định ông ấy sẽ khịt mũi khinh thường.
Nhưng Trần Phong hiện đã chứng minh được thành tích nghệ thuật của mình, trong giới âm nhạc còn được xưng là 'nhất ngôn cửu đỉnh'.
Phán đoán của hắn rất uy tín.
u Quốc Hoa trầm tư hồi lâu, mới dần dần tin tưởng: "Nó thật sự có thiên phú à?"
Trần Phong gật đầu, dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Đúng vậy. Mặt khác, cháu chọn tập đoàn u Hòa làm đối tác hợp tác, thứ mà cháu xem trọng chân chính không phải là bản thân tập đoàn u Hòa, mà chính là chú, u tổng. Cho nên, chỉ cần chú u còn có thể tại vị một ngày, thì đừng để u Tuấn Lãng tiếp quản."
u Quốc Hoa chấp nhận: "Được thôi, chẳng qua, nó là con trai duy nhất của tôi, cho nên, thỉnh thoảng tôi lại lo lắng nếu lỡ có một ngày sức khỏe của tôi đột ngột suy giảm, tôi sẽ hối hận vì không bồi dưỡng nó thật tốt từ trước."
Đây là mâu thuẫn của u Quốc Hoa, ông ấy rất có tinh thần trách nhiệm xã hội, nhưng cũng có tư tâm của riêng mình.
Dù là thánh nhân thì cũng không có ngoại lệ.
Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.
Trần Phong đột nhiên nhớ tới, ngoài tuyến thời gian cuối cùng, u Quốc Hoa may mắn đợi được thuốc đặc trị ung thư, thì ở những tuyến thời gian khác, ông ấy đều mắc phải loại bệnh nan y vào khoảng 70 tuổi, và đều là những loại bệnh nan y khắc tinh của toàn bộ nhân loại.
Chú u bi thảm đến mức không thể chịu được, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể sống nổi.
Ngộ nhỡ lần này, căn bệnh mà ông ấy mắc phải không phải là ung thư, mà là bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS) thì sao?
Nếu thật như thế thì phải làm thế nào đây?
ALS vẫn chưa tìm được biện pháp chữa trị, mãi cho đến khoảng năm 2100 mới có, mà u Quốc Hoa thì chắc chắn không thể đợi được đến lúc đó.
Một tập đoàn u Hòa với những đóng góp cực lớn trong lịch sử, sẽ lại bị đánh bại ư?
Lại n bên cạnh bắt đầu nói về chuyện chính sự: "Trần Phong, bên Mỹ anh đã đề xuất đến nguyên tố cacbon siêu tinh khiết, pin chu kỳ vô hạn, và truyền dẫn vi sóng, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Trần Phong vung tay lên: "Khoan đã, tôi lại có một số ý tưởng mới. Có lẽ ... Tôi sẽ bổ sung thêm một vài hạng mục liên quan đến y học. Trước tiên đừng quấy rầy tôi, tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút."
Hai người có chút bối rối, như thể 'hòa thượng sờ mãi không thấy tóc', nhưng xét thấy phương thức tư duy của hắn khác với người thường, nói không chừng hắn lại có ý tưởng vi diệu nào đó, liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Trần Phong chống cằm, suy nghĩ cẩn thận.
Trong quá khứ, hắn luôn tập trung vào phương diện năng lượng và vật liệu, tạo ra những đột phá từng điểm, sau đó sử dụng hai ngành trụ cột này để thúc đẩy các ngành khác phát triển.
Cả hai đều ổn định và tích cực, thành tích đạt được cũng rất nổi bật, mỗi lần xuyên qua đều có thể nhìn thấy sự tiến bộ rõ rệt.
Sự thật chứng minh, sách lược của hắn hoàn toàn chính xác.
Bị những thành công trong quá khứ mê hoặc nên trong vô thức, suy nghĩ của Trần Phong đã bị giới hạn bên trong 2 lĩnh vực này.
Nếu đã thành công, thì mình sẽ tiếp tục làm, như thế chắc chắn sẽ thành công, sẽ không mắc phải sai lầm.
Xét trên phương diện tâm lý học, đây chính là vùng thoải mái mà mọi người sẽ vô thức rơi vào.
Về cơ bản, sự khó khăn khi chủ động kiểm soát tâm trí để nhảy ra khỏi vùng an toàn, không khác mấy so với việc đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Trần Phong dù mạnh mẽ đến đâu thì hắn vẫn chỉ là một con người, cũng sẽ rơi vào vùng an toàn của chính mình.
Lần này là bởi vì Phồn Tinh, nên hắn mới nhớ tiến thêm một bước nữa theo phương hướng AI, đưa ra dàn khung hoàn chỉnh của lý niệm lập trình máy tính lượng tử trước thời hạn, rồi lại chủ động thúc đẩy nó phát triển, cố gắng hết sức đảm bảo các điều kiện tiên quyết cho sự ra đời của Phồn Tinh.
Bây giờ lại nhìn thấy đồng chí u Quốc Hoa với khả năng mắc bệnh nan y không thể cứu chữa, rồi lại nhớ đại sư y học Ramenek Nandin - người tạm thời bị mình từ chối, tư duy của hắn lại tiếp tục được khai sáng.
Hắn đã ngộ ra.
Việc kéo dài tuổi thọ của những người như u Quốc Hoa chắc chắn sẽ có tác động tích cực đến nền văn minh.
Lại như chính bản thân mình, Lại n, Chung Lôi, Ilan Irwin - người thức tỉnh khi độ tuổi đã già...
Bạn cần đăng nhập để bình luận