Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 225: Cảm Thấy Không Vừa Lòng

Trần Phong nhìn ánh mắt 'nhao nhao muốn thử' của Đường Thiên Tâm, rất sợ cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, vội vàng nói: "Cô thắc mắc làm gì hả, chuyện này không có liên quan tới cô! Cô là Hạm trưởng cao cấp, là nhân tài sĩ quan chỉ huy đỉnh cấp, cô phải giữ tỉnh táo thì mới có thể phát huy năng lực trong cuộc chiến sắp tới, Chỉ cần phái một ít Hạm trưởng cơ tầng phổ thông để tham gia hạng mục này là được rồi."
Hắn lại nhìn về phía u Thanh Lam: "Bây giờ cô có tin tôi không?"
u Thanh Lam muốn nói lại thôi.
Trần Phong quyết định xuất ra chứng cứ nặng ký cuối cùng: "Sau khi tính toán cẩn thận, mô hình dự đoán của hạt vượt là như sau."
Hắn bắt đầu gõ lụp cụp trên bàn phím hình chiếu.
Mặc dù hắn vẫn chẳng hiểu mô tê gì cả.
Nhưng chẳng sao cả, ở trong một tuyến thời gian khác, chính u Thanh Lam đã tự mình tiến hành phân tích số liệu liên quan đến quân cờ vây của Đường Thiên Tâm, cuối cùng, từ một số định luật rung động năng lượng chuỗi bất thường cực kỳ tinh tế, cô nàng đã tìm thấy cơ sở cho khả năng tồn tại của các hạt vượt, cũng như mô tả dự đoán về một số đặc tính của nó.
Trần Phong từng xem qua từng câu từng chữ trong báo cáo của cô nàng, mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ, bây giờ chỉ cần trực tiếp 'chuyên chở' báo cáo phân tích hoàn chỉnh của cô nàng tới tuyến thời gian này là được, để nó trước mặt một 'u Thanh Lam' khác, có kiến thức rộng hơn, học vấn sâu hơn.
u Thanh Lam chỉ mới liếc nhìn phong cách viết báo cáo phân tích này, thì lập tức có một loại cảm giác quen thuộc, thân thiết đến mức khó diễn tả thành lời.
Cô nàng tốn nửa tiếng để tiêu hóa nội dung bên trong, đã tin tưởng bảy tám phần.
Cô nàng vừa khiếp sợ, vừa mờ mịt hỏi: "Sao anh có thể đưa ra những kết luận như thế này? Tại sao phong cách viết báo cáo phân tích này lại giống tôi như thế chứ?"
Trần Phong cười yếu ớt: "Bởi vì cô là lão sư tiểu học của tôi đó. Tôi học kiến thức từ cô, nên cách tư duy của tôi cũng tương tự với cô, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Về phần vì sao tôi lại có những kết luận ấy hả? Đương nhiên là dựa vào nơi này rồi."
Hắn chỉ chỉ cái đầu của mình, lại nói:
"Cô nào biết, bình thường ngoại trừ thời gian đi học đọc sách ra, một khi rảnh rỗi tôi đều cố gắng động não, không ngừng lặp đi lặp suy đoán này, suy diễn này, tính toán này. Tôi đã cẩn thận thăm dò vô số thông tin, cuối cùng thu được suy đoán có khả năng nhất.
Tôi thừa nhận là kiến thức lý luận căn bản của tôi vẫn chưa vững chắc, quá trình suy luận của tôi chẳng khác nào Minke, thậm chí, còn chưa từng viết nó ra bản nháp. Nhưng rất nhiều khi, linh cảm bung ra, cũng chẳng cần quá trình luận chứng chặt chẽ cẩn thận làm gì. Được rồi, bây giờ tôi chuyển toàn bộ linh cảm của tôi cho cô. Phiền cô giúp tôi chứng minh nó nhé! Linh cảm của tôi sẽ không sai đâu!"
u Thanh Lam đứng bật dậy: "Được, tôi sẽ thử. Anh cứ chờ tin tức của tôi đi."
Nói xong, cô nàng lao nhanh ra khỏi phòng làm việc, nhấc tay khẽ vẫy, một chiếc xe bay với tốc độ cực nhanh từ trên trời hạ xuống, kéo căng thang túm cô nàng vào bên trong.
Chớp mắt sau, chiếc xe của cô nàng lập tức biến mất phía chân trời.
Ba ngày sau, một phần văn kiện khoa học được gửi từ Chính phủ đến căn cứ Đại Tuyết Sơn.
Trần Phong, người đang thu thập hành trang, chuẩn bị rời đi, thì bị Đường Thiên Tâm đích thân tới cửa ngăn lại.
Cô nàng nói: "Chúc mừng anh, phỏng đoán của anh hoàn toàn chính xác, anh có thể trở thành khoa học gia dân gian ưu tú nhất trong lịch sử nhân loại rồi."
Trần Phong để balo xuống: "Vậy thì tốt rồi. Tôi không cần đi nữa hả?"
Đường Thiên Tâm lắc đầu: "Cũng không hẳn, nó còn phụ thuộc vào lựa chọn của chính anh."
"Tôi hiểu rồi."
Cô nàng hơi tiến về trước hai bước, kéo gần khoảng cách, kề sát gương mặt của Trần Phong: "Nói thật, bây giờ tôi cảm thấy anh và Trần Phong đại sư càng ngày càng giống nhau rồi. Anh có thể nói cho tôi biết, làm thế nào mà cái đầu của anh có thể suy đoán được những thứ này thế?"
Trần Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi có thể không am hiểu về khoa học, nhưng tôi hiểu về con người, cũng hiểu về lịch sử. Tôi tin rằng dạo này các cô đã điều tra lịch sử tìm kiếm của tôi, tôi đã tiêu hao rất nhiều tinh lực để đọc về lịch sử. Tôi đã đọc về những phỏng đoán của Trần Phong đại sư, cũng phân tích ca khúc "Thần Phong" của Chung Lôi, tôi còn phân tích quá trình diễn biến của vi khuẩn S nữa.
Tôi cho rằng, có thể kẻ xâm lăng đã phát hiện ra chiến lược "Thế Ngoại Chi Ca" đã thất bại, cho nên mới dùng vi khuẩn S để bổ sung. Như vậy, hiệu quả của "Thế Ngoại Chi Ca" không chỉ đơn giản là thay đổi tính cách, áp chế tâm tình như vậy được, bên trong nó chắc chắn sẽ ẩn giấu 'sát chiêu' đủ để phá hủy sức mạnh quân sự của nhân loại.
Trước đó tôi còn đang gặp rắc rối, không thể nghĩ ra được, đến tột cùng thì cái loại 'sát chiêu' là cái gì, nhưng khi cô nói cho tôi biết, rằng u Thanh Lam đang nghiên cứu về bom phản vật chất, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Thật ra thì kết luận của tôi cũng chỉ xuất hiện trong tích tắc đó thôi. Chủ yếu là dựa vào trực giác của bản thân mà thôi."
Đường Thiên Tâm chớp mắt: "Ngay cả phong cách báo cáo phân tích giống với u Thanh Lam cũng là trực giác đem lại sao?"
Trần Phong gật đầu: "Ừm."
Thái độ của hắn cực kỳ kiên định, cô tin hay không thì cũng phải tin.
...
Một lát sau, Trần Phong nhận được thông báo chính thức.
Nội dung thông báo tương tự với những gì Đường Thiên Tâm đã nói với hắn.
u Thanh Lam cũng không hề chiếm đoạt "thành quả nghiên cứu" của hắn, mà là đem hết thảy sự tình báo lên trên.
Thái độ của viện khoa học đối với chuyện này phân hóa thành hai thái cực khác nhau, nhưng dưới sự ủng hộ của đám người u Thanh Lam, hạng mục vẫn được thực hiện thành công.
Khác với suy nghĩ Minke của Trần Phong, viện khoa học đã không nhúng tay vào thì thôi, một khi nhúng tay thì mọi việc trở nên dễ như bỡn.
Viện nghiên cứu vật liệu, viện nghiên cứu công nghiệp quân sự, viện tâm lý học, viện nghiên cứu âm học và hệ thống quân đội, nhiều chuyên ngành liên lại với nhau cùng hành động, toàn nhân loại hợp lòng hợp sức, phát huy trí tuệ và sức mạnh của tập thể, bắt đầu làm việc.
Trần Phong chỉ là ném kíp nổ ra ngoài, còn việc hoàn thiện lý luận và ứng dụng cụ thể ra sao thì hoàn toàn dựa vào người khác.
Cứ xem như hắn là một học sinh tiểu học đi chăng nữa, thì chính hắn cũng không biết mức độ sức mạnh nghiên cứu khoa học đỉnh cấp của nhân loại hiện đại đã đạt được đến mức nào.
Hắn chỉ là dựa vào cảm giác để phán đoán, có lẽ nhân loại trong đoạn đầu của tuyến thời gian này có thể thành công.
Nhân loại không để hắn thất vọng.
Chỉ với thời gian một ngày, nhóm hạng mục mà u Thanh Lam làm tổ trưởng đã chỉnh lý xong xuôi toàn bộ thành quả nghiên cứu từ trước tới giờ, cũng tiêu hóa triệt để 'linh cảm' mà Trần Phong cho cô nàng.
Ngày thứ hai, đã có danh sách tình nguyện viên, cũng xây dựng xong căn cứ thí nghiệm. Dựa theo gợi ý của Trần Phong, đảo ngược ca khúc "Thần Phong" một lần nữa, hoàn thành "Thế Ngoại Chi Ca".
Ngày thứ ba, tình nguyện bắt đầu biểu hiện bất thường, cũng từ trong vật gắn liền với sở thích của bọn họ mà tìm được cơ sở để chứng minh sự tồn tại của hạt vật chất. Những biến hóa dị thường này giống y đúc trong phần dự đoán tính chất có trong báo cáo phân tích mà Trần Phong đã cung cấp, một sự tương ứng hoàn mỹ.
Mặc dù vẫn không có cách nào xác định vị trí của cái gọi là hạt vượt, càng không biết cách kích nổ nó ra sao, nhưng nó đã chứng minh những gì Trần Phong phỏng đoán là chính xác, đồng thời cũng thúc đẩy và chỉ rõ phương hướng nghiên cứu kế tiếp.
"Xét thấy cống hiến lỗi lạc của đồng chí Trần Phong, tổ chức xin trao tặng giấy chứng nhận đặc biệt dành cho đồng chí Trần Phong, đặc biệt, đề bạt đồng chí trở thành nghiên cứu viên cấp chuyên gia của viện hàn lâm khoa học."
Cuối thông báo chính thức, có một câu như vậy.
Trần Phong cảm thấy không vừa lòng, "Cấp chuyên gia là có ý gì? Thành quả của tôi chẳng phải nên là cấp đại sư sao? Ấy thế mà đem cái danh hiệu 'chuyên gia' ra lừa gạt tôi? Ăn chùa đấy à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận