Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1287: Chạm Khắc Tượng Gỗ

"Cô giáo. Con về rồi."
Vài phút sau khi Chu Đông Lai rời khỏi, cửa phòng Đồng Linh lại được mở ra từ bên ngoài, một cậu bé khôi ngô bước vào.
Đồng Linh gật đầu, nhướng mi liếc nhìn cậu bé.
Trong phòng khách có tiếng tanh tách nhẹ, cho thấy tư duy của hai người đang va chạm dữ dội, rất nhiều thông tin đang được trao đổi với nhau.
Sau đó cậu bé ăn tối, sau đó trở về căn phòng nhỏ của mình, bật thiết bị học tập liên kết não bộ toàn diện lên, bắt đầu từng bước hoàn thành kế hoạch huấn luyện mà Đồng Linh giao cho cậu.
Cậu bé tên là Đường Hạ Ngạo, là con trai duy nhất của Đường Dĩnh Vụ, năm nay 11 tuổi.
Từ khi hạm đội bắt đầu phân tán để hành động cho đến nay, Đồng Linh đã yêu cầu Chu Đông Lai an bài cho cậu ở cùng phòng với cô, mục đích chính là khi xảy ra tình huống bất ngờ, cô có thể đưa đứa trẻ vào khoang trang giáp của mình nhanh nhất có thể, bảo vệ cậu thật tốt.
So với mẹ Đường Dĩnh Vụ, Đường Hạ Ngạo đã thay đổi rất nhiều.
1 tuổi rưỡi, cậu đã thông thạo ngôn ngữ nhân loại, 5 tuổi thì trở thành thành viên chuyển tiếp thông tin tình báo chiến thuật đạt trình độ chuẩn, chịu trách nhiệm tích hợp và phân tích thông tin chiến trường nhanh chóng, đồng thời cung cấp thông tin cho chỉ huy.
Trong cuộc chạm trán quy mô lớn vào năm 2920, Đường Hạ Ngạo, người vừa tròn 11 tuổi, được khen ngợi vì là người có thành tích tốt nhất trong số các thành viên chuyển tiếp cấp cơ sở của cục thông tin chiến thuật số 3. Nhưng sau cuộc chiến, cậu lại bị chỉ trích nặng nề.
Cái tên tiểu tử thúi này thế mà lại biên soạn một bộ chứng chỉ nhận dạng giả, suýt chút nữa thì trà trộn vào nhóm chiến đấu giai đoạn 3, chạy đi bọc hậu cho hạm đội chính.
Kể từ đó, Đường Hạ Ngạo bị cấy chip vào người để giám sát mọi hành tung, còn bị Đồng Linh kè kè bên người để tránh lặp lại chuyện cũ.
Đường Dĩnh Vụ có thiên phú chiến đấu ngang ngửa với Đồng Linh, nhưng không thể thể hiện được tài hoa của mình. Còn năng lực mà Đường Hạ Ngạo thể hiện từ trước đến nay thì lại thiên về cấp độ chỉ huy chiến thuật.
Xem xét đến chuyện, cậu bé này chính là ông cố của Đường Thiên Tâm, thành ra, sự thay đổi này không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Những gì Đồng Linh muốn dạy Đường Hạ Ngạo bây giờ, chính là chi tiết về việc làm thế nào để 'sử dụng' những sức mạnh chiến đấu đặc thù như cô trong các trận chiến mô phỏng.
Nếu Đường Hạ Ngạo học tập tốt, cậu sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn khi thực sự có cơ hội chỉ huy một đội tiên phong đặc chiến trong tương lai.
6 tiếng sau, Đường Hạ Ngạo nhìn chiếc soái hạm của mình bị phá hủy trong hệ thống mô phỏng, khẽ thở dài, lại thất bại.
Cậu nhìn đồng hồ, rời khỏi hệ thống chiến tranh mô phỏng, mở thư viện dữ liệu lịch sử theo quy chế quản lý thống nhất của hạm đội, bắt đầu một đợt học dữ liệu lịch sử mới, nội dung học chính là quan sát sự kiện lịch sử trong quá khứ. .
3 tiếng sau, Đường Hạ Ngạo đã hoàn thành xong nhiệm vụ học tập của một ngày, cậu nằm ngửa người trên chiếc giường nhỏ của mình.
Đối mặt với cuộc sống sinh hoạt và học tập với cường độ cao như vậy, dù có trí thông minh xuất chúng cỡ nào thì ngày ngày cậu vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu không hề cảm thấy nhàm chán.
Chỉ cần mỗi ngày ngủ đủ 8 tiếng, cậu lại có thể lấy lại năng lượng tràn trề vào ngày hôm sau.
Nằm được một lúc, cậu lại ngồi dậy, cầm lấy khúc gỗ to bằng lòng bàn tay đang đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh là một cái giũa nhỏ dài bằng ngón tay.
Trên khúc gỗ có khắc hình một người phụ nữ, có thể nhìn thấy được đường nét mờ mờ của gương mặt Đồng Linh, nhưng vẫn chưa hoàn thiện lắm.
Trên giá kệ 'bảo tàng khoa học' trước giường cậu, còn bày biện mấy chục tượng gỗ chạm khắc mẹ của cậu - Đường Dĩnh Vụ, Chu Đông Lai, Tần Quang, Trần Phong, Đường Thiên Tâm, và nhạc sĩ cổ đại Chung Lôi.
Bức tượng khắc gỗ lớn nhất chỉ dài bằng hai lòng bàn tay, bức nhỏ hơn chỉ cao một đốt ngón tay, nhưng tay nghề cực kỳ tinh xảo, nét mặt sống động như thật, tư thế nhân vật vô cùng thần thái.
Nếu không phải vì chưa được sơn màu, vẫn có thể nhìn thấy những đường vân gỗ rõ ràng trên bề mặt, thì còn tưởng đây là người thật.
Theo nguyên văn lời nói của một đại sư điêu khắc gỗ khác trong hạm đội, kiêm thành viên của ủy ban chế tạo công nghiệp, các tác phẩm điêu khắc của Đường Hạ Ngạo tuyệt đối xứng với danh xưng tác phẩm có giá trị nghệ thuật cực cao, đủ để lưu truyền ngàn năm và không bao giờ bị lỗi thời.
Mọi chuyện bắt đầu từ 3 năm trước, từ lúc Đường Hạ Ngạo 8 tuổi, cậu đã nhìn thấy trong tư liệu lịch sử hư vô, nhân loại của tuyến thời gian cũ bị "Thế Ngoại Chi Ca" xâm nhập, sẽ có những sở thích nhỏ kỳ quái. Thế là chẳng hiểu sao, bỗng dưng, cậu lại muốn tìm một thứ gì đó để gửi gắm linh hồn mình.
Không lâu sau, cậu bắt đầu học chạm khắc tượng gỗ.
Thiên phú của cậu rất cao, trung bình mỗi tháng có thể hoàn thành một cái tượng gỗ, tính đến bây giờ đã khắc được 35 cái.
Đây là sở thích duy nhất của Đường Hạ Ngạo, đồng thời cũng là điểm tựa có thể giúp cậu, một người vô tâm bẩm sinh, có thể giữ vững nhân cách của mình.
Cậu luôn thích khắc họa những nhân vật được cả thế giới nhớ đến theo hình tượng mà cậu tự mình xây dựng.
Khi rảnh rỗi, cậu lại lấy chúng ra xem, rồi nhịn không được mà khúc kha khúc khích, trộm cười ngây ngô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận