Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 188: Tôi Sẽ Không Để Các Vị Vào Trong

Sau ba phút, mọi người tìm được hai người Tô - Lương.
Royce và mấy ca sĩ đồng hành vô cùng ngạc nhiên.
Nhân viên vẫn hồn nhiên không nhận ra điều gì bất thường, còn vô cùng cung kính khẽ cong eo với hai người Tô - Lương: "Trần Phong tiên sinh, Chung Lôi nữ sĩ, Royce nữ sĩ tìm hai vị rất lâu rồi."
Nhân viên lại quay đầu nói với Royce: "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi nên quay trở về cương vị của mình rồi?"
Royce kéo nhân viên lại, chỉ chỉ hai người Tô - Lương: "Cậu nói, bọn họ chính là Trần Phong và Chung Lôi?"
Nhân viên gật đầu: "Đúng vậy. Tôi đã xem qua, danh sách ghi danh chính là hai cái tên này. Là quản gia dẫn bọn họ tới, quản gia bảo rằng bọn họ quên mang thư mời."
"Bọn họ đang nói láo!" Royce nhất thời giận dữ: "Trần Phong là "bạn trai" mà tôi mời đến! Thư mời của Chung Lôi cũng là tự tay tôi gửi cho cô ấy! Tôi không quen hai người kia! Hai người này đã mạo danh thế thân! Thật xấu hổ!"
"Thật là ghê tởm mà."
"Đây không phải là kẻ trộm sao?"
"Hèn chi lại giống tên nhà quê như thế, hai người bọn họ cho rằng nơi này là nơi để tham quan ngắm cảnh sao?"
"Bọn họ muốn lợi dụng chúng ta, chụp vài tấm hình cùng chúng ta rồi khoe khoang ở đất nước họ có đúng không?"
"Hình như nghệ sĩ bên kia rất lưu hành chuyện này thì phải. Lúc trước, tôi từng hợp tác với một ca sĩ, để phối hợp với cô ta hát nhép, bên kia còn tắt microphone của tôi nữa cơ. Đây chính là sự sỉ nhục cả đời của tôi."
"Mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!"
Bị phanh phui trần trụi như vậy, Tô tiểu sinh và Lương tiểu hoa nhất thời sững sờ.
Trong lúc nhất thời, hai người đứng yên như trời trồng, tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Ngụy biện cũng không được, giải thích cũng không có cái gì hay để giải thích, nhưng nếu cứ nhận tội như vậy, lỡ may trở thành tiêu đề rồi bị lan truyền khắp trong nước, thì đâu chỉ đơn giản là "xấu hổ mất mặt" thôi đâu.
Giờ phút này, Royce và mấy vị ca sĩ sau lưng vừa vô cùng khinh bỉ, lại vừa phẫn nộ soi mói.
Khiến cho hai người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp này, tựa hồ bị người ta lột truồng, vừa đáng thương yếu ớt bất lực, lại có chút tức giận.
Hai người bọn họ không hiểu.
Dựa vào cái gì mà sỉ nhục chúng tôi?
Trần Phong là ai hả?
Có cái gì đặc biệt hơn người chứ?
Mặc dù Chung Lôi có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ vừa mới nổi mà thôi, số lượng fan weibo còn chẳng bằng một nửa của tôi, có gì hơn người hả?
Cũng không có gì lạ khi hai người này thiếu hiểu biết như vậy.
Hai người bọn họ chính là cái máy kiếm tiền của Vương Tây Lôi, cường độ công việc không hề nhỏ, mỗi ngày 24h thì có đến 16h kín mít lịch trình, không quảng bá thì cũng đang trên đường quảng bá, không thì cũng trong studio chụp ảnh này nọ, vắt óc tìm mưu thiết kế người khác.
Bọn họ tâng bốc chính mình là người sáng tác nghệ thuật, nhưng chỉ biết dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm, cũng không hiểu được những chuyện xảy ra bên trong giới sáng tác chân chính.
Mắt thấy tình huống càng lúc càng trở nên ác liệt, rốt cuộc quản gia bên kia cũng để ý đến tình huống của bên này, vội vàng chạy tới.
Quản gia tự mình động thủ, đem hai người này liều mạng đẩy ra bên ngoài.
Ông ta kiên quyết không thừa nhận rằng chính mình cố ý để hai người mạo danh thay thế bước vào bên trong, chỉ nói là ông ta cũng bị lừa gạt.
"Cút! Đều xéo hết cho tôi! Lũ người lừa gạt đáng xấu hổ!"
Quản gia lại bất chấp mặt mũi, khi đuổi hai người ra khỏi cửa, còn chỉ vào mặt Vương Tây Lôi - cái người chẳng hề hay biết có chuyện gì xảy ra - mà mắng.
Đám người Vương Tây Lôi mặt mũi xám xịt, chật vật như thể một con chó lắm lông rơi xuống hầm cầu.
Sau khi trốn đến bên cạnh, Vương Tây Lôi đem lửa giận trút lên đầu hai người Tô - Lương, mắng xối xả một trận.
"Chẳng phải đã dặn cô cậu khi vào bên trong thì nên cẩn thận, khiêm tốn một chút rồi sao? Ai cho cô cậu rêu rao như vậy hả? Bây giờ thì tốt lắm, tiền mất tật mang. Lỡ may có người chụp lại, cố tình gây khó dễ, để xem cô cậu còn mặt mũi nào nữa không!"
Tô tiểu thịt tươi ủy khuất giơ tay lên: "Vương Tổng, không phải là như vậy. Bọn em..."
Ba!
Vương Tây Lôi tát một cái vang dội lên mặt cậu ta: "Khỏi cần giải thích! Tôi chỉ nhìn kết quả!"
Trợ lý ở phía sau bước lên: "Vương Tổng, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Có thể làm gì được? Đứng ở đây đợi, để xem còn có cơ hội cứu vãn hay không."
Hai người Tô - Lương cực kỳ ủy khuất, co rúc ở một bên.
Bọn họ thực sự nghĩ không ra.
Bọn họ nổi tiếng trong nước như vậy, nhưng tại sao ở nơi này lại đáng thương đến thế.
5h48', rốt cuộc thì chiếc Mercedes-Benz Vito của Trần Phong và Chung Lôi cũng khoan thai tới muộn, đang chạy đến giao lộ dưới biệt thự.
Trước khi xuống xe, Trần Phong boa cho người tài xế da đen 1000 USD.
Mặc dù hắn có nhiều thời gian, nhưng tay nghề lái xe của vị tài xế này thực sự vừa nhanh chóng lại vững vàng, lần sau còn phải nhờ vả anh ta nhiều, thành thử, vẫn nên thể hiện chút tấm lòng.
Hai người bước xuống xe, bước nhanh đi vào, đi tới cửa trang viên, Chung Lôi giao ra thư mời, Trần Phong thì xưng tên của mình.
Nhưng nhân viên không trực tiếp cho đi, mà lại gọi quản gia tới.
Vừa mới huyên náo một trận, lại bị quản gia trở tay gài bẫy một cái, nhân viên sợ lặp lại sai lầm.
Quản gia một bụng hỏa khí.
Party hôm nay vốn dĩ sẽ rất thành công, sẽ là nét vẽ huy hoàng trong lý lịch cá nhân của gã, nhưng chỉ vì hai người này mà tạo nên biết bao sóng gió, thiếu chút nữa thì thiêu rụi cả sự nghiệp của gã.
Nếu như hai người các anh không đến muộn, tôi sẽ tham chút lợi nhỏ kia sao?!
"Tôi không thể xác định giấy mời của các vị có phải là giả mạo hay không, cho nên, tôi không thể để cho các vị vào trong. Mà cho dù đích xác là các vị, thì các vị cũng đã đến muộn hơn một tiếng, hẳn là không cần phải tham gia nữa đâu nhỉ?"
Quản gia ngăn ở cửa, kiên quyết không cho vào.
Gã không quen hai người này.
Cũng không phải là Thành Long, cũng không phải Lý Tiểu Long, chắc chắn là cùng một ruột với đám người Hoa lúc trước, chẳng qua hai người này có vận khí tốt, không rõ vì sao lại lấy được tư cách tham gia mà thôi.
Trần Phong trộm nhìn Chung Lôi, cảm thấy hơi lúng túng.
Chung Lôi quay mặt sang chỗ khác, không muốn bị hắn nhìn thấy mình đang cười trộm.
Cho anh bốc phét này, giờ thì mất mặt chưa.
Trần Phong thoáng suy nghĩ, cũng không thể mạnh mẽ xông vào, nhưng nếu đã đáp ứng lời mời của Royce, thì dù thế nào cũng nên nói với cô ta một tiếng, vì vậy, hắn dứt khoát nhấc máy gọi cho Royce.
"Xin lỗi, Royce nữ sĩ, chúng tôi đã đến cửa trang viên. Nhưng người phụ trách không để cho chúng tôi đi vào, được rồi, đây là vấn đề của tôi, tôi đã tới quá trễ, chuyện hôm nay coi như xong đi."
Nói chuyện điện thoại xong, Trần Phong hướng Chung Lôi phẩy tay một cái: "Đi thôi."
"Hôm nay quả thật không nên tới, thật lãng phí thời gian mà. Sớm biết vậy thì đã ngắm thêm vài danh lam thắng cảnh rồi. Còn chưa kịp đi Đại Lộ Danh Vọng nữa đó."
"Cũng đâu còn cách nào..."
"Khoan đã!"
Thanh âm của Royce truyền tới.
Hai người ngoái đầu nhìn lại, thấy vị cố vấn này xuyên qua đám đông, nhanh như một tia chớp chạy đến chỗ bọn họ.
"Morey tiên sinh, hai vị này đều là khách quý do tôi mời tới. Chung Lôi tiểu thư còn là người do đích thân ban tổ chức gửi thư mời, anh có ý gì vậy?"
Quản Gia Morey hơi kinh ngạc, nhưng dù sao gã cũng phải giữ sĩ diện: "Không được, bọn họ đã tới trễ một tiếng rồi."
"Nào có quy định là tới trễ thì không được vào trong chứ."
"Nhưng tôi cho rằng bọn họ không hề tôn trọng buổi party này."
"Anh cũng chẳng tôn trọng nghệ thuật gì cả! Đây chính là cuộc hội họp của những người trong giới âm nhạc, mà hai vị đây chính là nhạc sĩ đỉnh cấp toàn cầu! Làm ơn phân rõ phải trái giùm!"
Royce bị Morey chọc giận.
Lúc trước cô ta đã nghi ngờ về hai "ngôi sao" không rõ lai lịch rồi, bây giờ, "ngôi sao" chân chính được mình mời tới lại bị Morey ngăn ở cửa.
Cô ta có cảm giác mình đã mất hết thể diện, nếu lại đắc tội với hai người Trần Phong, thì những kế hoạch hoàn mỹ kia sẽ tan thành bọt biển mất thôi.
Cho nên âm thanh của cô ta càng lúc càng lớn, bất tri bất giác, bắt đầu có người bởi vì động tĩnh bên này mà tụ tập lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận