Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 333: Phụ Tấm Lòng Của Anh Rồi...

Sáng hôm sau, Trần Phong, người vẫn còn đang say mê học hành, đã nhận được một tin vui bất ngờ.
Hắn sẽ sớm có một trang bị mới toanh, thuộc về riêng hắn!
Đường Thiên Tâm đã không liên lạc với khuê mật u Thanh Lam gần bảy tám năm rồi, nhưng lúc này, cô nàng đã gửi cho cô ấy một email một chiều thông qua kênh tin tức tuyệt mật của viện nghiên cứu Titan.
Viện Titan đã hoàn thành việc phân tích các mẫu mô của Trần Phong, cũng đã nghiên cứu rất kỹ video tác chiến của Trần Phong. Các học giả rất ngạc nhiên khi thấy rằng Trần Phong đã nghiền ép tính năng của Ưng Kích Giáp như thế nào, thậm chí, thực lực của hắn còn bị hạn chế bởi Ưng Kích Giáp.
Vì vậy, viện Titan đã sẵn sàng dốc hết toàn lực để chế tạo ra phiên bản thăng cấp và cường hóa của Ưng Kích Giáp cho Trần Phong. Phương hướng thăng cấp chủ yếu bao gồm động lực, hỏa lực, sức mạnh lá chắn, năng lực ngụy trang, năng lực chiến tranh thông tin, sức bền và nhiều phương diện khác.
Nghe nói nếu hết thảy đều thuận lợi, thì thậm chí, viện Titan còn có thể cài đặt thiết bị thám trắc trường sóng hấp dẫn kiểu mới và phiên bản thử nghiệm động cơ truyền động cong trong con Chip của Radium!
Đây chính là sức chiến đấu của một đơn binh đặc chủng phi hành cong!
Ngay cả khoa học viễn tưởng trước đây cũng không dám viết những thứ như thế này, nhưng sau tính toán của viện Titan, họ tin rằng thể chất của Trần Phong với độ thức tỉnh gen 35% đáng kinh ngạc có thể chịu đựng được.
Hơn nữa, các học giả của viện Titan cũng tin rằng, miễn là công suất của trang bị được kiểm soát phù hợp, thì những chiến sĩ không giỏi bằng Trần Phong cũng có thể tận hưởng sức mạnh cường đại do động cơ truyền động cong mang lại.
Trước mắt cứ trang bị cho Trần Phong đã, đồng thời, chuẩn bị cho việc thu thập dữ liệu cho lần nâng cấp tổng thể tiếp theo của trang bị.
Một kẻ tài giỏi như Trần Phong đúng là có rất nhiều chuyện cần phải làm, cứ như một con chuột bạch vậy.
Đây thực sự không phải là một sự khen thưởng, mà là để thuận tiện cho việc đưa Trần Phong đến những nơi nguy hiểm hơn, hoàn thành các nhiệm vụ nguy hiểm hơn.
Có thể lấy ra một ví dụ rõ ràng nhất như sau, nếu như Trần Phong có thể bộc phát thực lực sớm hơn, thì viện Titan sẽ cung cấp cho hắn một loại trang bị đáp ứng với tính năng cường hóa theo lý thuyết của Ưng Kích Giáp sớm hơn, như vậy, cuộc tập kích bất ngờ vì con Chip này có thể chỉ cần mỗi một mình hắn, và hắn cũng có thể hoàn thành nó mà chẳng hề hấn gì.
Cũng không cần phải trả một cái giá quá đắt như thế.
Nhưng người mất thì đã mất, kết quả cuối cùng vẫn rất khả quan.
Với tư cách là một con át chủ bài, hắn đem chính mình trở thành nhân vật đóng vai trò quyết định.
Nói không chừng nếu bị lộ sớm hơn, Radium sẽ có một chiến lược phòng ngự mới ấy chứ.
Lúc bọc hậu cho bọn họ, hắn cũng phải bỏ ra hết thảy mọi thứ.
Đừng trách Trần Phong giấu tài.
Trần Phong xem phương án thiết kế của viện nghiên cứu Titan, càng xem càng thích.
Với trí tưởng tượng siêu phàm hiện tại của mình, hắn có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của một đơn binh phi hành cong sẽ mạnh mẽ đến thế nào.
Anh bắt đầu tưởng tượng ra một hình ảnh.
Rào chắn Thái Dương Hệ không thể phá hủy kia sẽ tản ra, chiến hạm hình quả cầu có kích thước bằng mặt trăng của kẻ xâm lăng sẽ vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng tiến về phía trước.
Sau đó hắn sẽ giống như một vị thần hạ phàm, xông tới, hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh, bay lên bay xuống xung quanh chiến hạm của kẻ xâm lăng, bất kể kẻ xâm lăng bày ra kiểu tấn công nào, hắn đều có thể né tránh một cách nhẹ nhàng linh hoạt, hoặc có thể dễ dàng ngăn chặn nó.
Thanh đao chiến đấu trên tay hắn có thể dễ dàng xé nát chiến hạm của kẻ xâm lăng, khiến nó tan thành từng mảnh trong một ngọn lửa bùng nổ hung tàn!
Hình ảnh đó... quá đẹp.
"Thế nào? Anh thích không?"
Đường Thiên Tâm cười híp mắt hỏi.
Trần Phong gật đầu không ngừng: "Thích! Thích vô cùng!"
Hắn thực sự không ngờ lại nhận được một niềm vui bất ngờ như thế.
Các lãnh đạo cao cấp của Chiến Tuyến Tự Do và viện nghiên cứu thật sự đã rất nhọc lòng!
Bọn họ đã đổ biết bao nhiêu tài nguyên vào hắn chứ?
Thậm chí, tôi còn chưa nghĩ đến việc nâng cao địa vị xã hội của mình đấy, tôi chỉ mới làm một số "việc nhỏ" tầm thường hết sức, chỉ thông qua anh Hổ để hướng dẫn tân binh mà thôi!
Nếu tôi không ra sức, các anh lại ngã xuống lại ngã xuống thì sao, vẫn nên thận trọng một chút.
Khi mọi chuyện cũng đã thành ra như thế này, vậy thì 10 cái rương đồ cổ mà lúc trước hắn giao cho u mập mạp 'trăm cay ngàn đắng' chôn sâu dưới đất đều trở thành vô ích.
Ngẫm lại thì u mập mạp cũng chẳng hề dễ dàng, sau khi Trần Phong tăng ngân sách, hắn đã yêu cầu u mập mạp phải chôn mỗi rương sâu ít nhất 100m.
Chuyện này còn phải được thực hiện theo kiểu "thần không biết quỷ không hay", càng cẩn thận càng tốt.
Để làm được điều đó, thậm chí u mập mạp còn mượn đội khoan và thăm dò khảo sát từ bộ phận năng lượng của tập đoàn u Hòa.
Chuyện này u mập mạp cũng không nói cho u Quốc Hoa biết, cho nên anh ta chỉ có thể tự mình dẫn theo đội này lên núi xuống biển.
Từ một ca sĩ, anh ta đột ngột trở thành chuyên gia khoan giếng bán thời gian, thân hình mũm mĩm tròn vo cũng biến thành hình quả trứng.
Dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cũng không có sử liệu nào ghi lại, nhưng Trần Phong vẫn có thể hình dung ra hình ảnh một người đàn ông mập mạp đội mũ bảo hộ, gương mặt lấm lem bùn đất, đang chỉ đạo đội thi công làm việc thật cần mẫn.
Trong truyền kỳ nhân vật của u mập mạp còn có một câu chuyện được ghi lại như thế này.
Anh ta thuê một chiếc du thuyền cỡ lớn, giả vờ đi nghỉ dưỡng ở một hòn đảo nhỏ ở Nam Hải, nhưng thực tế là anh ta mang theo những người nhân viên có tay nghề khoan đào thâm niên, có chuyên môn cao từ tập đoàn u Hòa.
Trên biển, du thuyền gặp phải cơn bão không lớn cũng chẳng nhỏ, bấp bênh lênh đênh trên biển gần hai ngày, gian nan lắm mới có thể trở về từ cõi chết.
Sau sự cố này, mọi việc bị bại lộ, khi u Tuấn Lãng về nhà đã bị u Quốc Hoa giáo huấn cho một trận, lại còn phải mở họp báo giải thích với các cổ đông của tập đoàn u Hòa về lý do tại sao lại đưa đội kỹ thuật của công ty ra biển.
Tại buổi họp báo, u mập mạp khi đó đã đỏ mặt nói: "Thực ra là tôi muốn đến đảo để chôn cất một ít đồ đạc cá nhân, đợi đến ngàn năm sau, chúng sẽ được đào lên và trở thành di sản văn hóa."
Phía dưới vang lên một trận cười, khôi hài vô cùng.
Phóng viên hỏi lại anh ta, việc chôn giấu có thành công không?
u mập mạp nhìn vừa chột dạ vừa khổ não, nhìn Trần Phong đang xem náo nhiệt bên dưới: “Không thành công, gió quá lớn, thuyền xóc nảy ghê gớm, những cái rương mà tôi đặt trên boong thuyền đều bị rơi xuống biển cả rồi."
Mọi người lại phá lên cười, nói mấy câu kỳ quái như kiểu "vậy không phải đã chôn giấu sâu hơn rồi sao", "càng không dễ bị tìm ra nha".
Trần Phong nhớ lại video buổi họp báo mà hắn đã xem lúc trước, bùi ngùi mãi không thôi.
Tôi đâu có trách anh, chí ít thì anh đã chôn được 9 cái rương rồi mà.
Haizzz, mập mạp à, nhọc công của anh rồi.
Có ai ngờ rằng thời điểm tôi đến đây thì đã là những năm tháng chiến tranh, những di vật văn hóa kia không dùng được đâu, hơn nữa, nào có ai ngờ rằng tôi lại dễ dàng leo lên vị trí như bây giờ chứ?
Trần Phong thở dài, tiếc nuối thay cho mập mạp, đã phụ tấm lòng của anh ta rồi.
Thật ra thì những thứ trong rương vẫn có chút ý nghĩa kỷ niệm, nhưng đều bị chôn trên Trái Đất, cho dù Trần Phong nắm tọa độ trong tay thì cũng không đi lấy được.
Không biết bây giờ đồ lót của ngàn năm trước có còn mặc được không, nếu có thể thì mặc bộ đồ lót cổ xưa được u mập mạp chuyển phát nhanh qua ngàn năm để ra trận thì thật thú vị biết bao...
Haizzz...
Tức ghê!
Bạn cần đăng nhập để bình luận