Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1125: Đã Tìm Ra Cách

Đồng Linh phải mất một lúc lâu mới hiểu rõ được tình cảnh lúc này của mình.
Bản thân cô đã chìm vào đại dương tri thức lượng tử của T100.
Việc cần làm bây giờ là tìm ra hạch tâm trí tuệ của T100 trong đại dương này, van điều khiển nằm ở đó.
Sau đó, làm theo hướng dẫn của giáo trình, cố gắng nhập chương trình đặt trước đơn giản nhất, cuối cùng sẽ đạt được thao tác cho phép T100 thực hiện một loạt các hành động cơ bản trình diễn đơn giản, sau đó tinh chỉnh ý thức của cô, thả nó ra ngoài.
Nói thì đơn giản, nhưng vấn đề là cô đang ở trong một hòn đảo hoang giả lập, đừng nói là hạch tâm trí tuệ, một ký hiệu đặc thù tượng trưng cho công nghệ hiện đại của nhân loại cũng chẳng thấy.
Đây chỉ là một hòn đảo đáng thương không có người ở, bước 2 bước là đã chạm biên giới của nó rồi.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, ngoài hòn đảo này ra, toàn bộ không gian giả lập còn lại đều là biển và trời.
Rơi vào tình cảnh này, dù có là thiên tài thế nào đi chăng nữa thì cũng như trâu bò gặm bí đỏ, không gặm được.
Nhưng may mắn thay, bậc thầy trí tuệ lượng tử đầu tiên của nhân loại, nhà hiền triết Trần Phong, đã từng nói một câu thế này:
"Chỉ cần là trí tuệ nhân tạo, cho dù phương pháp tính toán của nó có phức tạp đến đâu, cho dù nó có bao nhiêu biến đổi và hỗn loạn, thoạt nhìn thì có vẻ giống tư duy nhân loại, nhưng nhất định phải có quy tắc để nó tuân theo."
Sau khi Trần Phong đưa ra quan điểm này, nó đã từng gây ra tranh cãi trong suốt mấy trăm năm.
Dù sao thì cũng có rất nhiều học giả trong lĩnh vực này tin rằng: sự vướng víu lượng tử của các trạng thái quay trong của hạt nhân phốt pho trong não người không phức tạp đến mức đó, về mặt lý thuyết thì nó vẫn có thể bị các vật thể nhân tạo mô phỏng thành công.
Ở thời đại nào cũng vậy, trên đời luôn có những kẻ điên mơ giấc mơ được làm hoàng đế.
Nhưng sau mấy trăm năm, ngày càng nhiều sự thật dần chứng minh độ chuẩn xác trong phán đoán của Trần Phong.
Mà thực ra, Trần Phong vẫn chưa nói hết đoạn phía sau.
"Chỉ cần nắm vững quy luật này, thì có thể làm chủ trí tuệ nhân tạo."
Nhưng về đoạn câu nói phía sau này đã được mọi người nhận ra, thêm vào, và bây giờ nó đã trở thành chân lý chèo chống ý chí của Đồng Linh.
Vì thế, cô không từ bỏ hy vọng, sau một lúc bối rối ngắn ngủi, cô tìm đến một gốc cây râm mát, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng bắt đầu nhớ lại sách hướng dẫn sử dụng T100.
3 ngày sau...
Trần Phong nhìn thông tin tóm tắt đồng bộ, không thốt nên lời.
Ba ngày này, Đồng Linh vẫn bị mắc kẹt trong hệ thống T100, không biến thành kẻ vỡ vụn, nhưng cũng không tìm ra được nội hạch trí tuệ.
Trần Phong thực sự muốn bật toàn bộ cộng hưởng từ xa một lần để xem rốt cuộc thì bên trong đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hắn nhất định phải chịu đựng.
Nếu hắn bật tính năng cộng hưởng, cơn bão bùng phát trong nháy mắt kia sẽ ngay lập tức xé nát Đồng Linh thành từng mảnh vụn.
"Yên tâm chờ đi. Dù sao, nếu không có chúng ta hỗ trợ thì cô ấy vẫn có thể chờ người tiếp theo mà. Đế chế này nhiều người như vậy, xét theo góc độ xác suất mà nói, tỷ lệ thành công cuối cùng của anh vẫn luôn dẫn đầu, 100%."
"Thôi đi. Có trời mới biết phải chờ thêm bao lâu. Đúng rồi, công nghệ nhân bản của tôi thế nào rồi? Liệu tôi có còn cơ hội khôi phục cơ thể không?"
"Trước mắt, đã thất bại 16030000..."
"Dừng, tôi chỉ cần biết kết quả thất bại là đủ rồi."
Trần Phong đỡ trán.
Kể từ khoảng 3 - 4 năm trước, trong lòng hắn bỗng hiện lên một tia lo lắng, nếu lần này hắn sống dưới hình thái trí tuệ lượng tử đến thế kỷ 31, thì nói không chừng, việc 'sống lại' sẽ phát sinh một số biến cố bất ngờ.
Hắn muốn chuẩn bị sớm một chút.
Bao gồm cả T100 và nhân bản cơ thể vật lý, tất cả đều nằm trong sách lược của hắn.
Trước khi T100 ra đời, thực ra Trần Phong đã từng nhiều lần thử cố gắng biến bản thân như một hạch tâm trí tuệ lượng tử để trực tiếp điều khiển trang giáp.
Nhưng bản thể tư duy của hắn thì chỉ có thể ký thác vào lỗ đen trong chòm sao Cetus.
Không thể gánh chịu vai trò hạch tâm trí năng của trang giáp được, vì vậy, hắn chỉ có thể thiết lập một trí năng phụ trợ trong trang giáp, sau đó ra lệnh từ xa để đạt được khả năng điều khiển gián tiếp.
Nhưng sau khi thử nghiệm lặp đi lặp lại vô số lần, Trần Phong phát hiện ra rằng có một sự trì hoãn nhất định.
Hắn và trí năng phụ trợ chỉ có thể giao tiếp thông qua mạng lượng tử.
Mệnh lệnh của hắn cần phải được chuyển qua mạng lượng tử, mà điều này thì cần phải có thời gian, mặc dù lượng thời gian này rất ngắn, nhưng nó vẫn làm trì hoãn gián đoạn giao tiếp.
Đồng thời, còn phải mất rất nhiều thời gian để trí năng phụ trợ đọc mệnh lệnh của hắn, sau đó đưa ra phản hồi và cuối cùng mới có thể thực hiện hành động.
Sự chồng chéo 2 khoảng thời gian khiến sự kiểm soát của Trần Phong trở nên khổ không thể tả.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đã tìm ra cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận