Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 129: Công Bố Ngay Bây Giờ

Hắn biết Chung Lôi muốn nghe cái gì, nhưng hắn không có “hàng”.
Trải qua mỗi bài hát trong lịch sử của Chung Lôi đều có thể nhìn thấy vô số phân tích sâu sắc từ những nhà phê bình âm nhạc đỉnh cấp.
Những đánh giá âm nhạc này có thể được đưa vào tiểu sử của Chung Lôi, và chúng có giá trị nghệ thuật cực cao.
Toàn bộ những lý luận mà Trần Phong từng khoác lác đều xuất phát từ đánh giá của người khác.
“Thiêu Đốt Bản Thân” là một bài hát mới chưa từng xuất hiện trong bất kỳ tuyến thời gian nào, đương nhiên cũng không có ai từng viết đánh giá âm nhạc cho nó.
Hắn im lặng hồi lâu, hít sâu một hơi rồi nặng nề nói: "Hay!"
Sau đó lại xấu hổ yên lặng.
"Hết rồi sao?" Thật lâu sau, Chung Lôi hỏi.
Trần Phong: "Đúng!"
Chung Lôi tỏ vẻ rất khó chịu, muốn nói lại thôi, giận mà khó mắng.
Thật lâu, cô nàng mới khó khăn nhịn xuống được, "Thật… hay. Tôi công bố nó nhé?"
Trần Phong nói như tích chữ như vàng, "Làm đi!"
"Không được, anh nên cho bình luận chứ."
"Chẳng phải trong lòng cô đã có rồi sao?"
"Nhưng tôi muốn nghe sự tán thành của anh."
Trốn không thoát, Trần Phong khẽ cắn răng, "Cô đưa tài liệu cách thức xử lý âm thanh cho tôi, để xem thử cô đã tạo ra quỹ đạo âm thanh thế nào."
Sau một tiếng…
Trần Phong, mặt ngoài như tính toán kỹ càng, trong lòng lại hoàn toàn không chắc, hắn nói: "Chỉ dùng bảy loại nhạc cụ cơ bản, cũng không có hợp âm phức tạp gì."
Chung Lôi: "Đúng vậy, tôi đã thử làm vài phép trừ, nhưng không tận lực đuổi đến cùng, mục đích là để tạo ra sự phù hợp với toàn bộ bài hát."
Trần Phong lại tiếp tục nghe, chỉ vào một đoạn giai điệu trên máy tính hỏi, "Tiếng ‘tút tút tút’ ở đoạn này là gì, rất đặc biệt."
"Là tiếng động cơ xe moto, nhưng tôi thăng lên 3 cung, rồi làm hợp âm remix, xem như thử một lần."
Trần Phong gật đầu, "Làm tốt lắm, tuy không cần phải cố gắng khiến nó lập dị, cũng không cần biết nó là do thứ gì phát ra, chỉ cần nắm rõ, thứ tôi muốn là giai điệu này, đặt ở chỗ này, nghe vừa tai là được. Nói cho tôi nghe những phần cấu tức khác mà cô làm đi."
"Đoạn này tôi tự đánh và tự thu bằng cây piano Steinway của Lộ Vy. Đoạn bass này là Lộ Vy đáng giúp tôi, lúc ấy chúng tôi đã cố ý chỉnh lỏng dây một chút, nên nghe nó như tuột dốc. Nhưng tôi nghĩ đoạn giai điệu chỗ này biểu đạt một loại hương vị bất cần đời và tự do không bị cản trở. Còn đoạn ghita này, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ ra cách tôi đã thu nó đâu. Anh nghe một chút nhé."
Trần Phong nghiêm túc nghe một lần nữa, thăm dò hỏi: "Trong nhà vệ sinh?"
"Gần đúng, sâu hơn một chút."
"Nhà vệ sinh công cộng ở đầu đường của Thải Vi Lư?"
"Sâu hơn chút nữa."
"Đoán không được."
"Đó là ở bên trong khu vệ sinh nam của nhà vệ sinh công cộng! Ha ha ha ha! Đồ ngốc! Lúc ấy Lộ Vy gần như suy sụp! Nhưng tôi thấy tiếng vang trong khu vệ sinh nam thoải mái hơn, có lẽ là vì có đường rãnh. Còn nữa, ghi-ta mà tôi dùng thật ra là cây Trường Giang của anh, thế nào?! Loại âm sắc đục ngầu này, biên tập lại thông qua phần mềm kỹ thuật số một lần nữa, đúng là phong cách độc đáo nhỉ."
Trần Phong: “…”
Hắn bó tay rồi.
Chẳng trách hai ngày vừa rồi, cứ về nhà ôm ghi-ta lại thấy có mùi gì là lạ, hắn còn tưởng đó là mùi trong nhà vệ sinh.
Hắn lại nhìn cái tai của Chung Lôi, không khỏi nghĩ thầm.
Lỗ tai của cô nàng cuối cùng là có kết cấu thế nào, đầu óc phát triển thế nào, loại chi tiết nhỏ bé chênh lệch đến khó tưởng tượng như vậy, sao cô nàng có thể nghe được, lại còn biết thế nào là âm thanh tốt nhất, hoàn mỹ nhất?
Thứ này… chắc là sức mạnh thiên phú.
Quá sức tưởng tượng.
Chung Lôi vẫn tiếp tục tự giới thiệu.
Mặt mày cô nàng hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Trần Phong lẳng lặng nhìn cô nàng “giả tạo” lấy danh nghĩa lĩnh giáo, mỉm cười cực kỳ “siêu nhiên”.
Từ trên thân thể người này, Trần Phong ngửi được hương vị của tài năng như hoa nở mùa hè.
Điều này khiến bao người phải mặc cảm tự ti.
Lý niệm sáng tác của cô hoàn toàn không theo quy củ, vì theo đuổi giai điệu hoàn mỹ mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, càng kinh khủng hơn là, cô biết cái gì gọi là giai điệu hoàn mỹ.
Trong thiên nhiên rộng lớn có rất nhiều âm thanh, khi con người ngẫu nhiên nghe được sẽ cảm thấy rất mỹ diệu, nhưng lại không biết phục chế thế nào, bắt giữ thế nào, càng không biết chủ động sáng tạo giai điệu dễ nghe thế nào.
Chung Lôi lại như sinh đã có thể, không cần người khác dạy, cũng không ai có thể dạy được.
Đây là một thứ tài hoa tràn đầy hoàn mỹ.
Xin phép quỳ lạy!
Bây giờ, có vẻ như Trần Phong đã hiểu rõ làm thế nào mà mỗi bài hát của Chung Lôi lại đều lợi hại như vậy rồi.
Toàn thân đều có loại năng lực này, cho dù là cùng một cây nhạc cụ, rơi vào tay cô và đồng thời rơi vào tay một người diễn tấu thông thường, thì hiệu quả âm thanh mang lại cũng khác nhau như ngày với đêm.
Chẳng trách, lúc cô nàng ôm cây Trường Giang vừa đàn vừa hát lại dễ nghe đến vậy.
"Công bố! Công bố ngay bây giờ!"
Trần Phong vung tay lên, và “Thiêu Đốt Bản Thân” lập tức được phát hành trên các nền tảng online.
Sau đó hắn lập tức đuổi Chung Lôi ra ngoài và để người giữ quyền tự chủ cao nhất là cô nàng, chịu trách nhiệm về việc công bố.
Việc cải biên “Dục Hỏa” có thể thong thả một chút, dù sao thì phía Mạnh Hiểu Chu vẫn chưa có kết quả chính xác.
Cuối cùng thì Chung Lôi vẫn không thể từ lấy được câu “nhận thức chính xác” từ miệng Trần đại sư.
Chỉ có thể đổ cho số lượng ngôn từ của Trần đại sư quá nhỏ, cả đời chỉ biết nói CMN.
Đã không thể nói thô tục, vậy chỉ có thể không trả lời.
Một chữ "Hay!" là đủ.
Quả nhiên, bài hát này bùng nổ một cách không có gì bất ngờ, tuy nhiên chính nó lại làm rối loạn chuyện đàm phán bên phía Mạnh Hiểu Chu.
12h đêm hôm ấy, Mạnh Hiểu Chu gọi điện cho Trần Phong, "Trần lão sư, Neill Blomkamp sửa lại yêu cầu."
"Thế nào? Không hợp tác nữa hả?"
"Anh ta thích bài “Thiêu Đốt Bản Thân” hơn, anh ta cho rằng bên trong bài hát này có nhiều cảm giác phản nghịch hơn, tuyên dương một loại hy sinh vì chính nghĩa, nhưng cũng không tuân thủ bất kỳ quy tắc nào, càng vô cùng phù hợp với phong cách của bộ phim “Hỗn Loạn Không Gian”. Nguyên văn, anh ta yêu chết “Thiêu Đốt Bản Thân”, quả thực điên cuồng vì nó."
Ban đầu, Trần Phong thấy sững sờ, nhưng nghĩ lại thì thấy đương nhiên.
Đây mới là hương vị Mỹ quốc.
Neill không hổ là đạo diễn phim khoa học viễn tưởng thiên tài, còn trẻ mà đã làm ra “District 9” và “Kỷ Nguyên Elysium”, năng lực đánh giá quả là không thể khinh thường.
Đương nhiên, theo Trần Phong thì “District 9” không tệ nhưng quá ngây thơ.
Thế giới quan của “Kỷ Nguyên Elysium” lại quả thực rất cay mắt.
Không biết “Hỗn Loạn Không Gian” lần này sẽ nằm ở trình độc nào nhưng Trần Phong cũng không mấy quan tâm, thứ hắn quan tâm là có thể bảo vệ được sự thuần khiết của “Dục Hỏa” hay không, đồng thời có thể lợi dụng việc này đánh vào thị trường u Mỹ, bắt đầu kiếm đô la hay không mà thôi.
"Được, vậy chúng ta cứ dựa theo yêu cầu của đối phương, sửa lại “Thiêu Đốt Bản Thân”."
"Thời gian gấp gáp, đối phương hi vọng ngày mai chúng ta có thể đến Los Angeles để trao đổi trực tiếp, bắt đầu cải biên."
"Không thành vấn đề, ba người chúng ta cùng đi. Tôi, anh và Chung Lôi."
Hai ngày sau, ba người sóng vai ra khỏi sân bay LA. Chờ ở đó là Wilt Jackson, một trong số thành viên sản xuất “Hỗn Loạn Không Gian”. Anh ta là bạn thân, cũng là phụ tá đắc lực của Neill Blomkamp, Wilt là một người trẻ tuổi, tóc vàng, thân hình cao lớn.
"Hoan nghênh các bạn tới quốc gia tự do nhất trên tinh cầu này, mọi người có cảm thấy không khí đều rất thơm ngọt không? Anh biết không, hôm qua tất cả chúng tôi đều một đêm mất ngủ vì kích động khi nghĩ đến “cảnh tượng hoành tránh” khi được làm việc cùng các anh!"
Wilt rất nhiệt tình, bên trong lời nói mang theo sự cuồng vọng đặc thù của người Mỹ và một chút không coi ai ra gì.
Trần Phong miễn cưỡng nghe hiểu nên trong lòng không thoải mái lắm, hắn chỉ muốn quay về, vừa khổ sở vì trình độ tiếng Anh vừa sợ mất mặt xấu hổ.
Ngược lại, Chung Lôi không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, vừa từ chối cái ôm của đối phương, vừa nói: "Tự do là một từ ngữ rất thâm ảo và khó diễn tả toàn vẹn bằng lời nói. Tự do có thể là biểu tượng cũng có thể là bản chất. Người ngu muội say đắm trong sự so sánh ganh đua, kẻ thông minh lại tự khơi dậy động lực cho chính mình. Quốc gia chúng tôi không thích so sánh với người khác, không khí của chúng tôi cũng thơm ngọt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận