Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 676: Nhân Loại Tương Lai Nợ Tôi

Chung Lôi: "Cảm ơn, tôi đang ở Mỹ đây, vừa xuống máy bay."
Chà, mở màn của Chung Lôi hơi khác so với những gì hắn nghĩ.
"Cô đã xem tin tức trên Internet chưa?"
"Ừ, thấy rồi."
"Tôi thực sự không biết mấy chuyện này."
"Tôi biết."
"Cô không quan tâm?"
Chung Lôi: "Tất nhiên là không quan tâm rồi. Chậm nhất là 3 ngày tới, chúng ta sẽ có thể giải quyết tình thế khó xử hiện tại mà Viện Nghiên cứu và Tinh Phong Entertainment đang phải đối mặt. Những người đó sẽ không còn kìm hãm chúng ta nữa. Vì vậy, tôi tuyệt đối tin tưởng anh và Lộ Vy. Anh không phải lo lắng gì về tôi ở đây."
Trần Phong im lặng hồi lâu, "Ừ."
"À đúng rồi, trận chiến lần này thế nào?"
Trần Phong cân nhắc, "Cũng được, thắng một nửa."
"Tốt hơn trước chứ?"
"Ừ, tốt hơn nhiều."
"Vậy thì công sức của anh không uổng phí rồi."
"Đó là công sức của mọi người."
"Anh luôn khiêm tốn như vậy."
"Nên vậy."
"Trần Phong."
"Ừm, tôi nghe đây."
"Lần này anh còn thấy buồn không?"
"Không sao, không quá buồn, dù sao tiến độ này đối với tôi là khá hài lòng."
"Những gì chúng ta lưu lại ở tương lai... A, thôi, đừng nói với tôi, tôi không nên biết những thứ này."
"Đúng vậy."
Cuộc gọi của hai người bắt đầu rơi vào im lặng.
Nhưng năm giây sau, Chung Lôi đột nhiên cười hahaha.
Trần Phong khó hiểu, "Cô cười cái gì vậy? Cô làm tôi sởn tóc gáy đấy."
"Đột nhiên tôi nghĩ đến một cảnh rất thú vị."
"Cảnh gì?"
"Đó là lúc anh chưa xuyên qua tuyến thời gian kia, một “anh khác” gọi cho tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ hỏi câu tương tự. Sau đó, anh ta có thể sẽ trả lời với vẻ mặt đau khổ rằng, tôi vẫn chưa xuyên đây này. Ha ha ha ha! Vui không?"
Khóe miệng Trần Phong giật giật, ý cười nhạt đi.
Sau khi cười, Chung Lôi lại chuyển đề tài: "Đừng lo lắng. Dù gì thì tôi vẫn là tôi. Tôi vẫn theo đuổi anh, nhưng tôi cũng có ý nghĩ của mình. Vì vậy, đôi khi một số quyết định của tôi có thể khiến anh không hiểu nhưng hãy tin tôi, dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng vì lý tưởng chung của chúng ta, tôi cũng mong rằng anh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của anh. Trạng thái trở lại lần này của anh rất tốt."
Trần Phong gật đầu, "Ừm, tôi hiểu."
Hai người cúp máy, hắn lại gọi cho Lộ Vy.
Trần Phong nói thẳng: "Tôi biết tất cả mọi thứ. Cảm ơn sự cực khổ của cô."
Lộ Vy im lặng vài giây, có lẽ cô đã chuẩn bị rất nhiều lời thoại, nhưng không ngờ Trần Phong lại cởi mở như vậy.
"Ừm, anh không giận là tốt rồi."
"Làm sao tôi có thể giận cô chứ, tôi nợ cô."
"Anh không nợ gì tôi, nhân loại tương lai nợ tôi.”
Trần Phong sững sờ, "Xem ra là đúng như vậy thật."
"Được rồi, được rồi, không phải ai nợ ai mà tự chúng ta chủ động đóng góp một phần nào đó. Nếu chúng ta dùng những gì người khác nợ mình để nâng mình lên thành kẻ vĩ đại thì thật vô nghĩa. Chúng ta chỉ là chính chúng ta mà thôi. Tôi sẽ không hối hận."
Cô ấy thực sự rất sòng phẳng.
Trên thực tế, từ trong xương tủy, cô ấy đã là một người rất quyết đoán và bướng bỉnh.
Nhiều nhất là cô chỉ nghĩ về sự thấu hiểu và tha thứ của Trần Phong, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi quyết định của mình.
Mấy câu nói ngắn gọn này đã tiết lộ một thông điệp cho Trần Phong, rằng dù hắn có không ngủ quên mà vội vàng đến hiện trường trước chín giờ sáng thì cũng không thể thay đổi được gì.
Trần Phong biết rằng hắn vẫn sẽ bị cô thuyết phục.
"Này, cô cũng nên biết mấy năm tới cô sẽ phải đối mặt với những tin đồn gì chứ?"
"Tôi biết, nhưng nó không quan trọng, tôi không quan tâm."
Cô nói rất nhẹ, nhưng Trần Phong lại nghe ra một chút nặng nề.
"Ừ." Hắn đáp.
Lộ Vy đột nhiên hỏi: "Lần này tôi có viết bài nào hay không?"
Trần Phong suy nghĩ một lúc, "Tôi đã từng nói, tôi không muốn cô hỏi tôi về tương lai của chính mình. Nhưng tôi thật sự đã mang một vài bài hát của cô về đây. Tôi không có kế hoạch làm bất cứ điều gì trong tháng này. Tôi sẽ làm điều đó vào tháng tới. Nhất định tháng tới sẽ đưa nó cho cô."
"Tên bài hát là gì? Có thể nói trước cho tôi biết được không?"
“"Chiến Thần Cái Thế", "Gió Nhẹ", "Ánh Sáng Tinh Sương", "Cự Nhân Độc Hành". . ."
Lộ Vy cười, "Nghe tên bài hát có vẻ rất tuyệt."
"Đúng vậy, chúng rất tuyệt vời. Cô có thể “đọc” được nửa đời mình từ những bài hát này. Tôi không muốn cô đọc nó, nhưng tôi cũng không thể ngăn cản được."
"A, vậy sao? Vậy là tôi không còn phải trông chờ vào tương lai của mình nữa hả?"
Trần Phong lắc đầu, "Không, trong tuyến thời gian này, tất cả mọi người trong Cứu Thế vẫn đã sống một cuộc đời mới chưa từng thấy. Tương lai luôn thay đổi, vì vậy cô vẫn có thể có những kỳ vọng khác nhau."
"Cũng đúng."
Sau khi thực hiện hai cuộc gọi này đã là 1h30 chiều, nhà hàng ở lối vào khu căn hộ Duyệt Lai đã nhận được thông báo của hắn và đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Trần Phong đội một chiếc mũ lưỡi trai, mang kính râm màu nâu và đi ra ngoài.
. . .
Tiết trời tháng 5 ở Hán Châu lúc ấm lúc hàn, đường phố nhộn nhịp người qua lại.
Một số người đã mặc quần mùa hè, trong khi những người khác thì mặc áo tay dài mùa xuân thu.
Trần Phong mặc một chiếc áo POLO đơn giản và một chiếc quần tây bình thường mà hắn mua khi còn ở Los Angeles, bề ngoài thì trông hắn không nổi bật, nhưng với chiếc mũ lưỡi trai và cặp kính đen để che giấu hành tung của mình, thì hắn trông rất đáng ngờ.
Hắn ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng ăn, vừa ăn cơm, vừa quay đầu nhìn người đi bộ và xe cộ trên đường qua lớp kính.
Có người vừa đi vừa bấm điện thoại, và vô tình vấp ngón chân vào khe hở trên nền gạch bị lật lên, đau đớn đến mức nhe hết cả răng.
Một chiếc taxi dừng bên lề đường, cửa sau mở tung, một người phụ nữ tức giận bước xuống xe.
Theo sát cô gái, một người đàn ông nhảy ra ngoài, vội vàng đuổi theo.
Người đàn ông cố gắng kéo tay người phụ nữ.
Người phụ nữ vùng vằng thoát ra sau đó tiếp tục bị kéo lại, rồi lại vung tay thoát ra, tạo thành một vòng lặp không hồi kết.
Bên đường còn có một người đàn ông, tay trái cầm xấp tài liệu, tay phải cầm điện thoại, dường như đang nói chuyện rất cẩn trọng.
Một lúc sau, anh ta im lặng cúp máy và đột nhiên trở nên chán nản.
Bước tới bên cạnh thùng rác, nhìn xuống số tài liệu trên tay, đột nhiên anh ta xé vụn nó thành từng mảnh với khuôn mặt dữ tợn, rồi ném những mảnh giấy vụn vào thùng rác.
Còn có hai học sinh cấp hai xách cặp chạy qua đường.
Một trong hai học sinh chỉ vào chiếc xe trên đường khi đi ngang qua, học sinh bên cạnh thỉnh thoảng nhìn lại rồi ném với học sinh kia một ánh mắt hâm mộ.
Trên đường, xe cấp cứu ồn ào lao tới.
Dòng xe cộ đông đúc chắn ngang phía trước hối hả tấp vào hai bên đường nhường lối cho xe cấp cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận