Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 269: Đồ Ngụy Quân Tử!

Đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Trần Phong ở phía sau, Chung Lôi lập tức xoay người lại.
Dường như cô không mong bị hắn nhìn thấy một mặt mạnh mẽ này của mình, trong chớp mắt ngắn ngủi, mặt Chung Lôi đỏ lên một chút rồi cấp tốc khôi phục bình tĩnh, cô nàng kéo tay áo Trần Phong một cái, muốn kéo hắn đi lên lầu.
"Kệ bọn họ đi, lên lầu nói chuyện."
Trần Phong không từ chối ý kiến này, cô quyết là được.
Bốp!
Sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng bạt tai.
Trần Phong quay người lại nhìn, chỉ thấy tiểu sinh họ Tô che lấy một bên mặt.
Vương Tây Lôi thì đang hùng hùng hổ hổ, "Nói hươu nói vượn gì đó? Cậu cho mình là ai? Cậu mà có mặt mũi cái quái gì! Tôi đã nói gì sao? Cậu mà có tư cách xen mồm vào à?"
Sau khi mắng người xong, dư quang nơi khóe mắt của Vương Tây Lôi thấy Trần Phong quay đầu lại, vội vàng đuổi tới chỗ hắn, nịnh nọt cười nói: "Anh Trần Phong, chị Chung Lôi, xin bớt giận, cấp dưới của tôi đúng là không mắt, tôi đã dạy dỗ cậu ta rồi. Xin hai vị nể mặt Trung Nghệ Entertainment, cho tôi xin mấy phút, mời hai anh chị qua kia nói chuyện một chút? Tôi đến đây, thật sự đều là thành ý."
Chung Lôi ‘hừ’ mũi một tiếng, không muốn trả lời, bàn tay hơi tăng thêm sức mạnh, kéo tay áo Trần Phong.
Nhưng Trần Phong lại có suy nghĩ riêng của hắn.
Xem ra, phải cho tay Vương Tây Lôi một chút ‘thuốc nhỏ mắt’ mới được, với lòng dạ không biết xấu hổ của người này, sợ là ông ta muốn ỷ lại vào hắn và Chung Lôi.
Cho nên, hắn đồng ý.
Thật ra, bình thường Trần Phong cũng không phải là người cứng nhắc và vô vị đến vậy.
Không quan tâm đây là thời đại nào, con người đều luôn lăn lộn trong các vòng tròn quan hệ, tầm quan trọng của nhân mạch là điều không cần phải nói nhiều.
Nếu không cần thiết, Trần Phong cũng không muốn tuỳ tiện kết thù với người khác.
Nhưng, đương nhiên Chung Lôi rất ngứa mắt với mấy người xa lạ này, đến mức cô nàng phải động thủ là hiểu.
Khi cái tay tiểu bạch họ Tô dám cả gan làm loạn đưa tay ra định bắt lấy vai Chung Lôi, thì trong lòng Trần Phong, hành động đó đã vượt giới hạn rồi.
Thế là Trần Phong quay đầu nói với Chung Lôi: "Đây là thẻ phòng của tôi, cô đi lên trước, tôi trò chuyện với bọn họ vài phút."
Chung Lôi nhìn Trần Phong một chút, rồi lại nhìn đám người Vương Tây Lôi một chút, không biết cô nàng đang suy nghĩ gì, nhưng ngược lại, cô ngoan ngoãn xoay người tự mình lên lầu.
Trần Phong và Vương Tây Lôi xuyên qua đại sảnh khách sạn, bước vào quán nước, tìm một nơi hẻo lánh cùng ngồi xuống.
Trần Phong ngồi xuống.
Vương Tây Lôi ngồi vào cái ghế gần cửa sổ đối diện hắn, tiểu hoa họ Lương ngồi xuống bên cạnh theo ánh mắt ám chỉ của Vương Tây Lôi.
Tiểu sinh họ Tô không có chỗ ngồi, đứng bên cạnh bàn đầy trông đợi.
Đến nỗi mấy nhân viên và nghệ sĩ hạng 2, hạng 3 khác của Trung Nghệ còn không có cả tư cách đến gần.
"Nói ngắn gọn thôi, vào thẳng vấn đề, đừng vòng vo." Trần Phong lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, biểu hiện là mình đang gấp.
Vương Tây Lôi hơi rướn người về phía trước: "Trần Phong tiên sinh, dường như anh đang thiếu một chiếc đồng hồ xứng đáng với thân phận của mình, vài ngày trước, bạn tôi có tặng tôi một chiếc Patek Philippe phiên bản giới hạn…"
Trần Phong cắt ngang ông ta, "Cảm ơn, nói vào chính sự đi."
Không phải hắn ra vẻ mà thời gian của hắn thật sự eo hẹp, hắn chỉ chờ người này mở miệng, sau đó từ chối ông ta một cách gọn gàng linh hoạt, cho hy vọng của ông ta chết không kịp ngáp.
Vương Tây Lôi hơi xấu hổ, ông ta thử dò xét: "Trước kia, sớm nghe danh âm nhạc của Trần Phong tiên sinh có phong phạm quý phạm, ngưỡng mộ đã lâu, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt. Lần này, thật may mắn lại được gặp ở Los Angeles, đúng là duyên phận to lớn. Tôi, đại diện của Trung Nghệ Entertainment, thực sự muốn đạt được sự hợp tác đáng kể với Trần tiên sinh trong lĩnh vực âm nhạc, yên tâm, giá cả tuyệt đối công bằng."
Trần Phong liếc mắt nhìn tiểu sinh họ Tô và tiểu hoa họ Lương bên cạnh, hỏi: "Ai hát? Hai người này sao?"
Hắn vốn định nói là trông thật phản cảm, nhưng vẻ ngoài của hai người này cũng rất đẳng cấp, miễn cưỡng nói ‘phản cảm’ cũng có chút trái lương tâm.
Vương Tây Lôi lập tức thổi phồng, "Tiêu chuẩn tuyển chọn nghệ sĩ của công ty chúng tôi hết sức khắt khe. Dù tiểu Lương và tiểu Tô không thể so sánh với Chung Lôi tiểu thư, nhưng trong số ca sĩ tân sinh…"
"Thôi đi, tôi bán bài hát không phải chỉ vì tiền, mà còn chọn người. Người không thích hợp, có trả nhiều tiền hơn tôi cũng không bán, nếu bán thì đó chính là đang giày xéo bài hát của tôi."
Trần Phong nói một cách hiên ngang lẫm liệt.
Mặc dù hắn chỉ sao chép bài hát, nhưng hắn vẫn có chút liêm sỉ.
Vận chuyển kinh điển hậu thế, chẳng lẽ vì chút tiền mà rơi vào tay hắn lại thành kinh khủng hậu thế được?
Nếu vậy hắn cũng sẽ cảm thấy có lỗi với những nhạc sĩ đã bị hắn tịch thu hết sáng tác tinh anh.
Lúc để bộ phận bản quyền của công ty bán bài hát, Trần Phong cũng đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh, không thể vì ai đó trả nhiều tiền mà tùy tiện bán, nhất định phải tận lực cam đoan mỗi người mua đều là những người tốt nhất, tránh để người tài không được trọng dụng.
Quăng ra một lời tàn nhẫn, Trần Phong lạnh lùng nhìn đối phương, cường độ trước mắt vẫn chưa đủ, đối phương vẫn chưa chết lặng, khẳng định bọn họ còn con át chủ bài được giấu ở đáy hòm sắp được tung ra.
Không cự tuyệt át chủ bài của Vương Tây Lôi, ông ta sẽ không hết hy vọng.
Quả nhiên, lời nói của Vương Tây Lôi lập tức xoay chuyển.
Ông ta nhìn lên phía trên lầu một chút, sau đó lại nhìn sang hai bên, thần bí áp sát tới, nói một phen.
Trần Phong nghe xong, rất lâu không nói nên lời, đến mức nhất thời hắn quên cả đánh trả.
Tâm tình Trần đại sư có chút muốn nổ tung.
Có trời mới biết cái tay Vương Tây Lôi này nghe được từ đâu ra tin đồn.
Trần Phong hắn, nam nữ đều ăn sạch!
Ông ta lại còn thấy Trần Phong đưa thẻ cho Chung Lôi đi lên lầu, tự cho là ngộ được thứ gì đó, lập tức chắc chắn triệt để, nhanh chóng ra chiêu.
Ông ta thật sự muốn tặng người.
Đưa tiểu sinh họ Tô và tiểu hoa họ Lương cùng đến.
Đằng sau còn thêm vài tên nữa, nếu Trần tổng cảm thấy hứng thú thì có thể chọn cả hai, nam nữ không kỵ.
Vương Tây Lôi nói đặc biệt khách khí, đại thể là mua bán có được hay không không quan trọng, sau này lại nói tiếp, nhưng giao tình nhất định phải có.
Trần Phong quay đầu nhìn hai bên.
Hai gò má của tiểu hoa họ Lương hơi ửng đỏ, thật sự có chút hương vị thẹn thùng e ấp.
Mặc dù Trần Phong không quá hứng thú với lưu lượng minh tinh, nhưng không thể phủ nhận, về cơ bản thì khuôn mặt và hình thể của những thần tượng này rất xứng đáng với danh tiếng của họ, rèn luyện rất cẩn thận.
Trần Phong lại nhìn tiểu sinh họ Tô bên cạnh.
Tiểu thịt tươi cũng đỏ mặt.
Hai bên mặt đều rất đỏ.
Ánh mắt còn mang mấy phần né tránh, trong sự nũng nịu mang theo chút kiều diễm.
Trần Phong: Ọe.
Cái vẻ ẻo lả đáng chết này.
Hắn buồn nôn đến suýt nữa qua đời tại chỗ.
Trần Phong chợt cảm thấy nơi đây không thích hợp để ở lâu, hắn lập tức đứng dậy nhanh chóng tìm cớ rời đi, "Lòng tốt của Vương tổng tôi xin ghi nhớ, thứ cho tôi không dám nhận. ‘Con đường’ của các anh tôi thật không thể trêu vào, chúng ta không cùng một con đường, nhưng tôi vẫn trân trọng mọi người. Cáo từ."
Đi được 2 bước, hắn lại quay đầu, "Sau này đừng tìm tôi nữa. Tôi không phiền các người, các cũng đừng đến phiền tôi, chúng ta thật sự không đi chung một con đường."
Lần này dù có là kẻ điếc cũng nghe được sự xem thường trong lời nói của hắn.
Tâm lý khúm núm nãy giờ của Vương Tây Lôi sụp đổ.
Hắn tỏ vẻ càng hèn mọn, toan tính trong lòng lại càng lớn, do đó lúc thất vọng lại càng nặng nề, càng dễ thẹn quá thành giận.
Nhưng Vương Tây Lôi còn chưa tức giận, tiểu sinh họ Tô bên cạnh đã chửi đổng vô cùng chua ngoa đanh đá.
"Cái quái gì chứ! Viết được vài ba bài hát nổi tiếng là ngon hả? Anh là cái gì mà xem thường người khác, gì mà không chung đường, chẳng phải thẻ phòng anh cũng đưa cho người khác đó sao, còn bảo người ta lên phòng chờ anh? Giả vờ chính nhân quân tử cái gì, đồ ngụy quân tử, đứng lại đó!"
Hự.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, Trần Phong lại xuất hiện bên cạnh cái bàn.
Đưa chân, di chuyển, lên gối, hạ xuống.
Tiểu sinh họ Tô ôm bụng, cuộn mình trên mặt đất, thở dốc từng hồi.
Toàn bộ quá trình được thực hiện chỉ trong vài giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận