Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1340: Tưởng Tượng Trong Lòng

Sau khi Đường Tần tiến vào đội đặc chiến, Đường Hạ Ngạo 'nâng đỡ người tài không màn người thân', tiến hành một trận khảo hạch, sau đó giao cho Đường Tần một hạm đội nhỏ gồm 200.000 chiến hạm, cũng giao Trịnh Mặc mới thăng cấp cho Đường Tần luôn.
Kể từ đó, 'bộ đôi vàng' của lực lượng đặc chiến Đại Vũ được hình thành.
Trên chiến trường, Đường Tần chịu trách nhiệm xây dựng kế hoạch hành động tổng thể cho các trận chiến quy mô vừa và nhỏ. Trịnh Mặc hoặc lấy tư cách là phi công trí tuệ chịu trách nhiệm điều khiển 80.000 chiến hạm trí năng cỡ nhỏ để lập chiến lược, ‘công thành nhổ trại’, tấn công bằng những thao tác điều khiển tinh chuẩn và vi mô, hoặc tự mình khoác chiến giáp ra tiền tuyến, vừa xông pha chiến đấu với các chiến sĩ đỉnh cấp khác, vừa điều khiển tàu trí năng tấn công vào cánh sườn của kẻ địch hoặc thu hút hỏa lực từ mặt chính diện.
Sự kết hợp nhuần nhuyễn của hai người làm cho đám người Chu Đông Lai vui mừng không thôi, trong lòng không khỏi tưởng tượng đến cảnh tượng giống như trong lịch sử hư vô, khi người dẫn dắt nền văn minh là đám người Trần Phong, Đường Thiên Tâm, Âu Thanh Lam, văn minh nhân loại đã bước đi thế nào.
Loại tâm lý này có vẻ hơi ngây thơ.
Nhưng quả thực, họ cũng mệt mỏi, đôi khi cũng sẽ cảm thấy tự ti, lo lắng rằng mình vẫn chưa làm tốt, khao khát một sự lãnh đạo của nhà lãnh tụ nhân loại tối thượng mà càng không có được thì họ lại càng khao khát.
Có lẽ một số người sẽ cho rằng, nếu đám người Chu Đông Lai đã đại diện cho tầng lớp lãnh đạo cao nhất của nền văn minh nhân loại. thì làm sao họ có thể có lối tư duy "trẻ con" như thế, quả thực hổ thẹn với quyền lực mà họ đang nắm giữ trong tay, hổ thẹn với hàng tỷ sinh mệnh này.
Nhưng điều thú vị về nhân loại nằm ở đây.
Những người bình thường sẽ luôn nhìn những người vĩ đại với ánh mắt tương đối hẹp, cho đối phương một vầng hào quang phi phàm trong trái tim của họ.
Bởi vì khoảng cách quá xa, không thể thực sự tiếp xúc, nên vị lãnh tụ trong mắt người bình thường chưa bao giờ là lãnh tụ thực ngoài đời, mà là một vị lãnh tụ mà họ tưởng tượng trong lòng.
Thời cổ đại có một câu ngạn ngữ, một học giả trong thời đại phong kiến yêu cầu một lão nông hình dung cuộc sống của một hoàng đế, lão nông đã nói: "Hoàng đế chắc chắn sẽ dùng một cây cuốc bằng vàng khi làm việc."
Điều này tưởng chừng như hoang đường và nực cười, nhưng thực tế, chưa chắc không phải là sự thật.
Rất nhiều người đã bỏ qua một điều, dù là một người vĩ đại trong tay nắm giữ quyền lực to lớn đến đâu, thì cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, đi nhà xí cũng phải chật vật một hồi, đi cắt tóc thợ cắt tóc bảo cúi đầu là phải cúi đầu.
Một người dù có địa vị cao thế nào, thì sau khi lột bỏ vô số hào quang trên người, bản chất của họ cũng chỉ là một con người, chắc chắn phải có thất tình lục dục, chắc chắn sẽ có những lúc nửa đêm chợt tỉnh giấc và cảm thấy mệt mỏi khó nhọc, cũng sẽ khát khao nhận được sự giúp đỡ và cứu rỗi từ những người khác.
Điều này cũng đúng đối với tầng lớp lãnh đế chế mà đại diện chính là Chu Đông Lai.
Tại sao lại như vậy?
Đó là bởi vì trước khi trở thành một nhà lãnh đạo, mỗi nhà lãnh đạo đều phải trải qua những năm tháng thiếu niên ngây ngô dại khờ, cũng sẽ có những hành động phản nghịch nổi loạn ở tuổi dậy thì.
Theo hệ thống thăng tiến cạnh tranh của đế chế cộng hòa, không ai vừa sinh ra là có thể trở thành một nhà lãnh đạo.
Ngay cả Trịnh Mặc và Đường Hạ Ngạo, “đứa con của vận mệnh” Đường Tần, ngay từ khi sinh ra, họ cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh với số lượng khổng lồ các bạn cùng trang lứa.
Sau khi họ kết hợp hoàn hảo giữa sự siêng năng chăm chỉ và tài năng thiên phú, thể hiện được đầy đủ năng lực, thì mới được đề bạt vào các vị trí lãnh đạo cấp thấp.
Sau đó, ở trên một cương vị mới, họ phải đối mặt với một sự cạnh tranh mới, đồng thời, phải tiếp tục cường hóa năng lực, rèn luyện ý chí và khí phách, tiếp tục phát huy thiên phú của mình.
Khi họ tiếp tục vượt trội hơn những người cùng trang lứa và cùng cấp độ, họ mới có thể được chọn lên cấp độ lãnh đạo cao hơn.
Ví dụ, Đường Tần, người từng là sĩ quan chỉ huy của một hạm đội rất nhỏ, sau đó, anh ta hoạt động trong bộ tham mưu hậu phương, và trở thành sĩ quan tham mưu cấp thượng tá.
Anh ta được thăng chức rất nhanh, nhưng lý do không bao giờ là bởi vì anh ta là con trai của Đường Hạ Ngạo, mà chỉ vì năng lực của anh ta tiến bộ quá nhanh, anh ta luôn xứng đáng với vị trí cao hơn.
Mỗi một nhà lãnh đạo trong đế chế cộng hòa, bất kể cao thấp, đều phải đi từng bước tiến lên, bắt đầu từ những cuộc cạnh tranh tàn khốc và mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận