Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 190: Nhân Sinh Ly Kỳ Của Lại n

"Chuyện này...."
Lại là một ca khúc với phong cách vô cùng mới mẻ, chưa từng nghe qua thể loại vận luật như vậy bao giờ.
Ước chừng gần hai mươi phút trôi qua, Trần Phong trả lại đàn ghi-ta.
Hắn đã đàn tổng cộng 6 bài nhạc đệm ghi-ta của 6 ca khúc.
Mặc dù 5 bài hát sau "Star Dream Garden Party" hơi kém nó một chút, nhưng không cách biệt quá lớn.
Dù sao ở trước mặt những người ở đây, ai nấy đều là những người có uy tín và danh dự, hắn không sợ bị người khác nghe được rồi cướp mất bản quyền.
Hơn nữa, chỉ nội trong ngày hôm nay, chắc chắn 6 ca khúc này của hắn có thể bán đi toàn bộ.
"Vậy nhé, hẹn gặp lại các vị sau."
Trần Phong phất phất tay, kéo Chung Lôi xoay người rời đi.
Không ngoài dự liệu, chỉ trong hai giây, liền có người vọt ra, kéo hắn lại.
Trần Phong quay đầu, ngoại trừ Royce ra, những người già trẻ lớn bé còn lại hắn chẳng quen biết ai cả.
Hắn đã bày sẵn cơ hội trước mặt mọi người, nếu như bỏ lỡ, chính là ngu xuẩn.
Cho dù Royce đã biết trước chuyện Trần Phong có ca khúc muốn bán, cũng đã chuẩn bị tâm lý trước năng lực sáng tác của hắn, nhưng lúc này vẫn khó lòng kiềm chế được.
Trần Phong lại làm bộ quyết tâm phải đi, rõ ràng là bộ dáng vô cùng thất vọng với buổi party này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ở lại, bởi vì một người quen, chính là Kelly Sweet vừa nghe tin đã chạy ra.
Đồng thời, Royce còn vạch trần những hành động của quản gia Morey.
Sau khi kết hợp tiền nhân hậu quả lại một chỗ, lập tức phát hiện ra vấn đề.
Chủ sở hữu của trang viên này là một tỷ phú trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình u Mỹ, có sức ảnh hưởng lớn trong giới âm nhạc, sản nghiệp bao gồm các mảng truyền thông, điện ảnh, công ty quản lý nghệ sĩ và vô số lĩnh vực liên quan khác.
Lúc này, vị tỷ phú này đang giận dữ trừng mắt với Morey, sau đó ông ta chỉ chỉ đám người Vương Tây Lôi vẫn còn đứng ở nơi xa xa xem náo nhiệt: "Anh cố tình để cho bọn họ giả mạo khách quý của chúng ta mà trà trộn vào bên trong, đúng không?"
Morey lắc đầu liên tục, kiên quyết phủ nhận, chỉ nói là mình bị lừa gạt.
Nhưng sự ngụy biện của gã không có chút ý nghĩa nào.
Bởi vì gã đang mang hai người kia đến trước mặt nhân viên, trong lúc đối phương còn chưa bày ra thư mời, đã nói chắc như đinh đóng cột rằng hai người này chính là khách mời.
Chút ranh mãnh này của Morey, nếu như không có ai truy cứu, thì chắc chắn sẽ 'thần không biết quỷ không hay'.
Dù cho sức ảnh hưởng của Trần Phong và Chung Lôi lớn cỡ nào, thì cũng chỉ có thể bóp mũi nhận thua thiệt.
Nhưng thực tế lạ không hề như ý muốn của gã, không hề có chuyện "nếu như".
Morey bị cách chức ngay tại chỗ.
Hơn nữa, chờ đợi gã còn có một văn kiện của luật sư.
Tài khoản của hắn đã nhận được 200.000 USD không rõ xuất xứ, điều này đã phá hủy hoàn toàn sự nghiệp và cuộc đời của gã, có khi còn khiến gã sống kiếp lao tù.
Trần Phong bước vào trang viên, nơi có rất nhiều người nổi tiếng toàn cầu đang vây quanh.
Từ trong nước cho tới Los Angeles, đứng trong đám người, sự nổi tiếng của Trần Phong và Chung Lôi dường như đang đổi chỗ cho nhau, phảng phất như thể Trần Phong mới là ngôi sao, còn Chung Lôi chỉ là trợ thủ vậy.
Chung Lôi cũng không thèm để ý.
Cô nàng còn rất thích xem những cảnh tượng như thế này, cô nàng cho rằng một người có năng lực và tài hoa như Trần Phong lẽ ra phải được nhiều người tôn kính từ lâu rồi.
Ngày này, Trần Phong bán được tổng cộng 8 ca khúc.
Trừ 6 ca khúc mà hắn diễn tấu ra, người khác còn đặt trước 2 ca khúc nữa.
Trung bình giá bán của mỗi ca khúc là 1 triệu USD.
Hơn nữa, hắn còn sở hữu chung bản quyền, có nghĩa là, người nào muốn sử dụng ca khúc của hắn, ngoài từ phải thanh toán hàng triệu USD ra, còn phải chia sẻ bản quyền với hắn, toàn bộ lợi nhuận liên quan sau này, hắn sẽ nắm từ 30~50%..
Ngoài ra, Trần Phong cũng có thể tiếp tục chế tác phiên bản tiếng Trung, năm năm sau, bản quyền ca khúc sẽ tự động trở về trong tay Trần Phong. Bên này, hợp đồng sẽ được gia hạn, bên kia, Trần Phong có thể đưa ca khúc của mình cho những người khác hát.
Loại điều kiện này vô cùng hà khắc, ở u Mỹ bên này, cũng chỉ có nhà sản xuất âm nhạc đỉnh cấp, với địa vị cực cao mới có thể ra điều kiện như thế được.
Nhưng đây chỉ là điểm khởi đầu của Trần Phong.
Đàm phán xong xuôi, Trần Phong liền dẫn Chung Lôi dạo quanh trang viên.
"Chúc mừng Trần tiên sinh, rất hân hạnh được biết anh."
Một tiếng tiếng phổ thông tiêu chuẩn vang lên sau lưng hắn.
Trần Phong quay đầu.
Đứng ở trước mặt hắn là một người Hoa, so với mình lớn tuổi hơn một chút.
Tha hương nơi đất khách quê người, nhất là trong những trường hợp như thế này, nếu có thể nhìn thấy đồng bào, chính là một điều vô cùng mừng rỡ.
Trần Phong giơ ly rượu lên, khẽ ra hiệu với đối phương: "Xin chào, rất hân hạnh được biết anh. Tôi còn chưa biết tên anh nhỉ, anh là?"
Người kia cũng giơ ly rượu lên: "Tôi là Ryan."
"À?" Trần Phong lắc đầu: "Thật ngại quá, có thể nói cho tôi biết tên tiếng Trung của anh không? Kỳ thực, tôi không thể nhớ kĩ tên latinh của người ngoại quốc được."
Người kia nở nụ cười, cực kỳ vui vẻ.
"Không phải...này! Ha ha ha ha! Là lỗi của tôi, quên mất, quên mất. Kẻ hèn họ Lại, tên là n, nguyên quán ở Hồ Nam." Anh ta gãi gãi đầu: "Họ Lại của chúng tôi cũng không phải là dòng họ nhỏ đâu nhỉ?"
Trần Phong cười khanh khách.
"Thật ngại quá, bên này đều là người ngoại quốc, gì mà Wright, Mike, Leonardo,... khiến tôi hơi bị nặng đầu, nên đầu óc không phản ứng kịp." Hắn liên tục chắp tay: "Xin lỗi, xin lỗi."
Đột nhiên, hắn cứng đơ người, trợn to hai mắt, chỉ vào Lại n, dùng chất giọng quãng 8 hỏi: "Anh là Lại n? Là Lại n đó sao?"
"Đúng vậy. Sao thế?" Lần này đến phiên Lại n hoang mang.
Trần Phong lại hỏi: "Anh biết viết ca khúc sao?"
"Ạch, dĩ nhiên rồi, đây cũng là nguyên nhân tôi xuất hiện ở nơi này mà. Có điều, so với Trần tiên sinh thì tôi chỉ là một kẻ nghiệp dư có đam mê bé nhỏ mà thôi, không thể sánh nổi, khiến anh phải chê cười rồi."
Nghe vậy, da đầu Trần Phong cảm thấy tê tê, kinh hoảng trong nháy mắt, trong lòng phảng phất như có sấm sét nổ vang.
Sau Mạnh Uyển Nguyệt, Trần Phong lại gặp được một "người chết" khác trong lịch sử.
Giá trị của người này phải gấp 50 triệu đến 1 tỷ lần so với Mạnh Uyển Nguyệt.
Khả năng sáng tác ca khúc của Lại n không hề nghiệp dư, mà còn rất ưu tú, nếu không, anh ta đã không được mời tới nơi này rồi.
Anh ta chỉ khiêm tốn mà thôi.
Chí của anh ta không ở chỗ này, việc sáng tác ca khúc chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.
Cái gọi mà anh ta gọi là nghiệp dư, chẳng qua là bởi vì anh ta quá ưu tú và tài năng trong lĩnh vực của mình mà thôi.
Lĩnh vực chân chính của anh ta, chính là khoa học.
Lại n là một nhạc sĩ ưu tú và một nhà khoa học gia đỉnh cấp chưa đầy ba mươi tuổi, sự xuất sắc của anh ta đã được lưu lại trong sử xanh.
Anh ta qua đời năm 29 tuổi, cũng chính là năm nay.
Nhân sinh của Lại n rất ly kỳ.
Trước năm 8 tuổi, anh sống ở Trung Quốc, sau đó mới sang Mỹ định cư.
Là một người gốc Hoa, trong hoàn cảnh giáo dục tràn ngập tính kỳ thị của Mỹ, anh vẫn kiên định trên con đường của mình, đắm chìm trong sách vở, và cuối cùng, vào năm 26 tuổi ấy, anh đã nhận được giải thưởng Fields.
Sau lần đó, anh được công nhận là một trong những nhà toán học có IQ cao nhất thế kỷ 21.
Mặc dù anh lớn lên ở Mỹ, cũng đã đổi quốc tịch, nhưng không có nghĩa là anh đã cắt đứt liên hệ với Trung Quốc.
Anh vô cùng chính trực, thanh cao và giàu tình cảm, chẳng những tự hào vì dòng máu chảy bên trong người mình, mà còn có những hành động thực tế.
Anh hợp tác mật thiết với rất nhiều trường đại học trong nước, luôn cởi mở và sẵn lòng chia sẻ mọi kiến thức mà mình có, từng nhiều lần tham gia hỗ trợ đào tạo giảng viên trong nước, đích thân dẫn dắt rất nhiều du học sinh ưu tú về nước, giúp các trường đại học trong nước cải thiện năng lực nghiên cứu khoa học và giảng dạy.
Sau khi nhận giải thưởng Fields, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, anh không tiếp tục hướng sâu vào nghiên cứu toán học, mà bất ngờ rẽ sang nghiên cứu về mảng khoa học vật lý ứng dụng.
Chẳng có ai hiểu được hành vi của anh. Bởi vì, chỉ cần tiếp tục nghiên cứu về toán học, chỉ cần đạt được một thành tựu nào đó nữa thôi, địa vị học thuật của anh sẽ tăng cao vượt bậc.
Mỗi khi có người hỏi tới vấn đề này, anh chỉ cười không đáp.
Nhưng hậu nhân đã căn cứ vào hành động sau đó của anh mà phân tích được mục đích của anh. Sỡ dĩ anh làm như vậy, là vì anh nhận ra rằng mảng vật lý ứng dụng trong nước còn quá non yếu.
Anh không phải là người Mỹ gốc Hoa, anh là người da vàng với quả tim vàng.
Trong 4 năm mà anh chuyển sang nghiên cứu vật lý ứng dụng, anh đã để lại vô số thành quả học thuật, cùng với rất nhiều phỏng đoán trọng đại đủ để thay đổi thời đại, còn đợi anh ta chứng minh.
Trước khi Lại n qua đời, anh từng được rất nhiều học giả thâm niên trong lĩnh vực thầm đánh giá rằng, anh rất có thể sẽ trở thành một trong những khoa học gia vĩ đại nhất của thế kỷ hai mươi mốt.
Chỉ tiếc, hết thảy đều dừng lại lúc anh 29 tuổi.
Đó cũng là một trong những cái chết bất ngờ tiếc nuối nhất của thế kỷ hai mươi mốt.
Vì thúc đẩy một hạng mục hợp tác giữa Trung - Mỹ, anh đi tới Los Angeles, ngồi lên chiếc trực thăng tư nhân của ông trùm ngành nhiên liệu Laure, sau đó, trực thăng rơi, anh đã chết cùng ông trùm này.
Đó là một buổi chạng vạng, khi mặt trời chiều ngã về tây.
Chiếc trực thăng cất cánh từ Hillsly Hills và hướng đến Cascade, một thị trấn hạt cách Los Angeles 80 km.
Sau đó, bởi vì ánh nắng chạng vạng phản chiếu thẳng vào mặt, khiến phi công bị lóa mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó phát sinh một chuỗi phản ứng dây chuyền, cuối cùng, trực thăng dùng tốc độ 300km/h đâm thẳng vào dãy núi.
Chiếc trực thăng nổ tung, trong nháy mắt, lửa lớn bao trùm. Tổng cộng 7 người, cả khách và phi hành đoàn, không một ai sống sót.
Đây là tiếc nuối cực lớn đối với ngành khoa học trên thế giới.
Mãi đến mấy trăm năm sau, vẫn có không ít học giả mỗi khi đối mặt với cửa ải khó khăn lại thầm nghĩ.
Nếu như năm đó Lại n không mất sớm trong lúc độ tuổi tráng niên, thì cửa ải khó khăn mà mình đang đối mặt này, có phải đã bị người khác công phá từ lâu rồi không? Và thứ mà mình nghiên cứu, có phải là giai đoạn kỹ thuật kế tiếp hay không?
Nếu như Lại n còn sống, dù cho anh chỉ hoàn thành công việc chứng minh một phỏng đoán, thì có phải nhân loại sẽ không phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng nhiên liệu cuối thế kỷ 21, cũng không cần phải đối mặt với hàng loạt những bi kịch kia không?
Những gì không có được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, khiến người ta luôn phải tưởng nhớ.
Bởi vì Lại n không có cơ hội hoàn thành nghiên cứu của mình, không có cơ hội chứng minh cho những phỏng đoán của mình, nên người đời đã thần thánh hóa anh, cho rằng anh là người toàn năng, không gì là không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận