Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 482: An Ổn Làm Cá Mặn

Trong lịch sử văn minh, đã có rất nhiều giai thoại truyền thế về đồng sáng tác.
Nhưng chưa từng có một ca khúc đạt đến cảnh giới vậy, với sự đồng sáng tác giữa 2 nhạc sĩ lọt top 10 và top 100 như thế này.
Nếu đặt nó vào lịch sử nghệ thuật của các thế hệ sau, đây chắc chắn là một câu chuyện xưa trứ danh, có thể truyền tụng ngàn năm.
Tuy nhiên, lúc này trong lòng 2 người trong cuộc lại chẳng có quá nhiều cảm xúc.
Mặc dù từ lời nói của Trần Phong, bọn họ có thể mơ hồ biết rằng sau này mình sẽ rất lợi hại, nhưng cả Chung Lôi và Lộ Vy đều không phải kiểu người dễ dàng bị lung lay tâm trí.
Cả hai đều rất bình thản, biết rằng thành tựu đạt được sau này chính là sự kiện trong tương lai.
Nếu bây giờ tự cho là không làm gì mà vẫn có thể đạt được những thành tựu trong tương lai, thì đó chính là người si nói mộng.
Hơn nữa, đó có thực sự là cực hạn của mình hay không?
Chẳng lẽ mình không thể làm được tốt hơn?
Vì vậy, cho dù cả 2 người đã biết đôi chút về tương lai, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi cả.
"Mọi người cứ trò chuyện với nhau trước đi, chúng tôi bận chút việc, đừng rời đi vội, chờ chúng tôi khoảng 2 tiếng nhé."
Chung Lôi nói xong, tay cầm tay Lộ Vy chạy về phòng.
Mập mạp gãi gãi đầu: "Hai người này làm cái trò gì vậy nhỉ?"
Mọi người nhìn Trần Phong với vẻ nghi ngờ, ánh mắt đều rất nghiền ngẫm.
Trần Phong giang hai tay ra vẻ vô tội: "Đừng nhìn tôi, tôi chẳng biết gì cả đâu!"
Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút bối rối không thể giải thích được.
Từ hôm qua, hắn đã cảm thấy Chung Lôi và Lộ Vy rất kỳ lạ, không biết đang giở trò quỷ gì nữa.
Trong đầu hắn nảy lên một phỏng đoán đáng sợ, nhưng hắn lại cảm thấy điều đó là không thể.
Trần Phong lại nói: "Được rồi, không có vấn đề gì đâu, không cần để ý đến bọn họ, vừa rồi tôi loáng thoáng nghe được 2 cô ấy muốn viết một bài hát, Lộ Vy viết lời, Chung Lôi soạn nhạc."
Lại n: "Thì ra là thế, rất đáng để mong đợi đấy."
u mập mạp cười cười: "Có sư phụ ở đây, nào có ai có thể múa rìu qua mắt thợ được chứ."
Nhưng anh ta kịp phản ứng ngay lập tức.
Hình như mọi chuyện có gì đó sai sai, sư phụ nhà mình là một tên đạo nhạc mà.
Chính miệng sư phụ đã nói, những bài hát kinh điển mà hắn 'viết', vốn dĩ đều là sao chép được từ Chung Lôi.
Lộ Vy cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Mập mạp lập tức kêu ca: "CMN! Đại sư liên thủ, giang sơn này ắt sẽ nằm trong tầm tay? Không được không được, mình cũng phải đi theo. Dù chỉ làm một tên sai vặt cũng tốt, 'cọ nhiệt' một chút, biết đâu sau này có thể xuất hiện trong sử sách ... ôi ... ối!"
Mập mạp với trình độ không biết xấu hổ 'trò giỏi hơn thầy', bị Trần Phong kéo lại lỗ tai túm trở lại: "Tỉnh lại đi, chỉ cần anh đừng làm gì cả, an an ổn ổn làm một tên cá mặn, thì chính là cống hiến lớn nhất rồi. Anh nhất định có thể lưu danh sử sách."
Mập mạp lập tức buồn bực, ngồi xổm một góc vẽ vòng tròn.
Anh ta luôn cảm thấy sư phụ đang nhắm vào mình, anh ta muốn phản bác, nhưng nghĩ đến "sự thật" của tương lai, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng thể làm được gì cả.
Mập mạp nghĩ kỹ rồi, sư phụ kéo người khác lên thuyền là bởi vì xem trọng năng lực của mọi người, nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào, thì cũng là vì để cho mình không có cơ hội 'hố' cha mình.
Cũng có thể là do một chút tình cảm, vì mình cũng xem như là người có liên quan đến những nhân vật lớn trong lịch sử, mập mạp cảm thấy vừa hạnh phúc vừa khó chịu.
"Sư phụ à, anh nói cho em biết một chút về tương lai của em đi? Thật, em chẳng cam lòng tí nào. Em cũng rất muốn giúp anh làm được chút gì đó."
Trần Phong: "Hát thêm vài bài đi? Chẳng lẽ anh không thích ca hát sao? Cái danh đại sư ca dao này không đủ vang dội sao?"
Mập mạp ngẫm nghĩ một lúc: "Nhưng vẫn bị mấy từ 'con trai u Quốc Hoa' xếp ở phía trước. Em không phục. Hình như nếu chỉ dựa vào ca hát thì không thể áp chế phong thái của cha em."
Là một tên có lý tưởng "hố" cha mình, cha anh ta thực sự quá cường đại, anh ta thực sự rất buồn rầu...
Trần Phong trừng mắt nhìn anh ta: "Sao hả? Cái tên nghịch tử như anh còn muốn tạo phản à? Tôi cảnh cáo anh, không được đụng tới tập đoàn u Hòa."
Nhận thấy lời nói của mình quá nặng nề và quá mức sát thương, Trần Phong lại ngẫm nghĩ thêm một chút, đưa ra ý tưởng mới: "Không thì, khi đứa con lớn của anh ra đời, vợ chồng anh sinh thêm vài đứa bé nữa?"
Một trong những huyết mạch mập mạp để lại chính là u Thanh Lam, nếu lần này, lại có thêm một tổ u Thanh Lam, chẳng phải sẽ...
Đừng nói, ngay cả Trần Phong cũng bị ý nghĩ này khiến cho kích động: "Cố lên, đồ nhi ngoan! Vi sư sẽ cho ngươi một ít thuốc tốt để bồi bổ cơ thể, chăm chỉ lên!"
u mập mạp chậm chạp phản ứng lại, nghĩ đến u Thanh Lam, hậu duệ cường đại trong câu chuyện của Trần Phong, vừa kiêu ngạo vừa chua xót.
"Ông trời ơi, không phải đâu ... Em ... Em có thể..."
Anh ta vặn vẹo toàn thân, cảm thấy cả người đều không khỏe.
Mập mạp đột nhiên muốn khóc: "Rốt cuộc em còn có thể làm được gì khác không?"
Trần Phong quả thực làm khó người: "Đối tốt với cha anh một chút? Lão nhân gia sống cũng chẳng dễ dàng mấy."
Rốt cuộc, mập mạp cũng không thể chống đỡ được những đòn đả kích liên tục của Trần Phong, bụm mặt quang quác quang quác chạy ra ngoài, mất một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Mạnh Hiểu Chu không khỏi có chút lo lắng: "Anh ta không sao chứ?"
Trần Phong cười lắc đầu: "Không sao đâu, đừng nhìn vẻ ngoài của anh ta mà nghĩ sai. Có lẽ năng lực chịu đựng của mập mạp là mạnh nhất trong chúng ta đấy. Dù lăn lộn đến đâu, tệ đến mức nào, thì đời này anh ta vẫn là người sáng lập ra làn điệu dân ca hậu hiện đại mà. kkkkkkk.. "
Trong khi nói, Trần Phong không khỏi cười trộm, tổn thương tối qua lúc con hàng này khoe khoang bé con trong bụng Tống Tư Vũ đột nhiên 'không cần thuốc cũng khỏi bệnh'.
Ý thức được mình có hơi lộ tẩy nguyên hình, Trần Phong vội vàng áp chế tâm tình, nghiêm túc trở lại: "Khụ khụ, cứ mặc kệ anh ta đi."
Mạnh Hiểu Chu lại nói: "Kỳ thật trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ, tôi muốn hỏi một chút, nếu không tiện thì Boss có thể không cần phải nói."
Mạnh Hiểu Chu hỏi về việc Trần Phong giải cứu Chung Lôi và Mạnh Uyển Nguyệt.
Trần Phong nói: "Tình huống có hơi phức tạp. Trong tuyến thời gian ban đầu thì ngày hôm đó, Chung Lôi sẽ không ngồi chung xe với Uyển Nguyệt rồi cùng nhau đến sân bay, chỉ có Uyển Nguyệt lái xe đến đón anh mà thôi. Tai nạn ô tô vẫn xảy ra, Uyển Nguyệt sẽ chết. Tôi không rõ sự kiện này sẽ gây ảnh hưởng đối với anh như thế nào, giai đoạn lịch sử này đã bị mai một, nhưng Chung Lôi lúc đó đã rất kích động vì sự kiện này, cô ấy đã khổ sở trong một thời gian rất dài.
Trong tuyến thời gian mà chúng ta đã trải qua, vì tôi đã thay đổi tương lai, nên Chung Lôi đã lên chiếc xe đó. Tôi không thể để cô ấy chết, nên tôi mới ra tay, tôi đã cưỡng ép thay đổi lịch sử và cứu Chung Lôi và Uyển Nguyệt trở về. Đồng thời, tôi cũng thay đổi cả vận mệnh của anh, đào được anh từ tập đoàn Hoa Đằng thu vào tay. Tôi không chắc anh có thể đạt được thành tựu gì ở tập đoàn Hoa Đằng, nhưng tôi tự tin chắc chắn rằng, anh có thể làm được nhiều hơn khi chung đường với tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận