Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 1433: Chưa Từng Xuất Hiện

Đinh Hổ ném toàn bộ câu hỏi của Trịnh Phong ra ngoài, nhưng anh ta không nhận được câu trả lời nào cả, ngược lại, còn phát hiện Chu Đông Lai, Andrew và Trịnh Nhất Phong trực tiếp out khỏi phòng chat rồi, chỉ còn lại anh ta và "vãn bối" Đường Thiên Tâm hai người trố mắt nhìn nhau.
Ở phía bên kia, các cuộc thảo luận của vô số học giả thì như dầu sôi lửa bỏng, cuối cùng, Đổng Sơn đưa ra một cái tổng kết.
"Đây là chuyện tốt, cho thấy Trịnh Phong đã bắt đầu chủ động xem xét vận mệnh của nền văn minh nhân loại. Vấn đề của hắn thực ra không phức tạp, chỉ cần đưa ra một giả thiết khác là có thể phá giải. Hắn giả định nhân loại sẽ bị diệt vong, cho dù bất diệt trong tay mắt kép, nhưng vẫn sẽ bị hủy diệt theo thời gian và vũ trụ.
Nếu giả định của hắn là đúng, thì chúng ta thực sự chẳng khác gì những con mối siêu nhỏ. Tuy nhiên, nếu nhân loại có thể tiếp tục tồn tại ở một dạng nào đó sau khi vũ trụ của hiện tại diệt vong, thì lịch sử của chúng ta sẽ không bị cắt đứt, mà sẽ lật sang một trang hoàn toàn mới.
Như vậy, cũng có nghĩa là nền văn minh của nhân loại đã đột phá giới hạn của vũ trụ trong 2 tiêu chuẩn triết học và vật lý. Khi nhân loại trở thành một nền văn minh lâm giới, hoặc thậm chí là một nền văn minh siêu việt, tuổi thọ của nền văn minh nhân loại vượt qua cả vũ trụ, nhân loại và hằng tinh, thiên thạch không gian, các hiện tượng tự nhiên theo quy luật của vũ trụ như bức xạ nền v.v. đều sẽ khác đi.
Tiềm thức của nhà hiền triết hẳn đã quan sát được cục diện hiện tại của chúng ta. hắn tin rằng việc nhân loại đánh bại được mắt kép đã không còn là điều viển vông nữa, và hắn đã bắt đầu nghĩ về tương lai. Tiềm thức của hắn đang nghĩ cách để giúp nhân loại tồn tại vĩnh hằng. Không hổ là nhà hiền triết! Luôn đau đáu mối lo của thiên hạ, suy nghĩ cho tương lai."
Lời nói của Đổng Sơn như một tảng đá nện vào lòng sông.
Trịnh Phong vẫn không có được câu trả lời khiến hắn hài lòng, càng không biết lúc này đang có một đám người phấn khích vì nỗi lòng “thương xuân bi thu” của hắn.
Một đêm yên tĩnh, không ngủ.
Không tài nào ngủ được, Trịnh Phong dứt khoát bật dậy, kích hoạt thần khí nhồi vịt, một lần nữa đắm chìm trong biển sách khó gặm.
Chiêu này thế mà lại có tác dụng.
Khi hắn mở cuốn sách "Giải thích chi tiết về ghép hợp kim và hiệu ứng năng lượng thực", những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu hắn lập tức biến mất, mẫu hạm cũng biến mất, thay vào đó là sự tập trung không gì sánh kịp.
Chờ đến khi Trịnh Phong lấy lại tinh thần, thì đã qua 12 tiếng rồi, chính xác là 8 giờ sáng hôm sau.
Sau khi học hành vất vả cả đêm, hình như đầu hắn hơi đau, hắn xoa xoa thái dương, đứng dậy vươn vai, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Trịnh Phong lẩm nhẩm trong lòng, chợt nhận ra tối hôm qua mình chỉ dùng có 12 tiếng nhưng đã hoàn thành khóa học vốn dĩ phải tốn ít nhất 10 ngày - tổng cộng là 100 tiết học.
Ban đầu hắn có hơi thiếu tự tin, cho rằng cái kiểu cái không.
Nhưng khi hắn mở đề cương làm bài tập, thì quả thực, hắn biết cách làm.
Trịnh Phong gãi gãi đầu, cẩn thận nhớ lại một đêm này.
Lão sư Tiểu Vy vẫn là lão sư Tiểu Vy lúc trước, người không thay đổi, nhưng hình như người thay đổi lại là chính mình.
Khả năng đọc hiểu, lĩnh ngộ của hắn đã được tăng cường rất nhiều.
Trên con đường học tập, dường như có thêm những con hổ ăn thịt rượt đuổi sau lưng, dồn ép, dường như lại có sự dẫn dắt trước mặt, như thể ngựa quen đường cũ.
Mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc trở nên mạnh mẽ hơn chắc chắn không phải là chuyện xấu, Trịnh Phong quyết định ngừng xoắn xuýt, làm một chuyện khác.
Trước tiên, hắn thông qua não bộ truy cập quét thông tin, nhập hình dạng của "Thần Phong 2" đang lơ lửng trong đầu vào, sau đó nhấp vào nút truy xuất dữ liệu toàn diện của chủ não Phồn Tinh, thử tìm kiếm tư liệu lịch sử về hình thái của loại mẫu hạm này, xem liệu có thể tìm ra đây là loại tàu ma nào, sao nó có thể tồn tại dai như đỉa được như vậy.
Nhưng vì phạm vi so sánh của dạng thiết kế này quá lớn, gần như bao trùm tất cả các loại tàu lớn, vừa và nhỏ do nhân loại chế tạo từ xưa đến nay, nên tốc độ phản ứng của chủ não hơi chậm, 5 giây sau mới đưa ra kết quả đánh giá.
Trịnh Phong sửng sốt.
Không có một hạm tàu nào có độ tương tự vượt qua 99,99%.
Cho dù trông chúng có vẻ giống nhau, nhưng vẫn có một số điểm khác biệt không thể bỏ qua.
Điều này có nghĩa là “Thần Phong 2” chưa từng chân chính xuất hiện trong lịch sử.
Hắn không thể tìm thấy kết quả, là vì 2 lý do.
1, mấy chữ "Thần Phong 2" chỉ tồn tại trong cơ sở dữ liệu liên quan của kế hoạch nhà hiền triết, nên đã chặn quyền xem của hắn. Ban đầu, Trần Phong chỉ tùy tiện vẽ ra "Thần Phong 2" trong cuốn tự truyện của mình, nhưng chỉ có một phác thảo, không thể dùng làm tài liệu tham khảo tiêu chuẩn để làm mô hình mô phỏng. Đương nhiên, cho dù Trần Phong lúc trước vẽ giống như đúc, thì Trịnh Phong bây giờ cũng không tra được.
2, lượng tàu hạm của nhân loại là một số lượng khổng lồ, số lượng tàu được chế tạo trong lịch sử cũng cực kỳ khổng lồ, nhưng quả thực không có chiếc nào thỏa mãn sự trùng hợp kỳ diệu này. Xét cho cùng, dựa trên lý thuyết về kỹ thuật hạm tàu, Thần Phong 2 ban đầu chẳng qua chỉ là một "bức vẽ nguệch ngoạc" của Trần Phong, một nhà thiết kế hạm tàu vô cùng gà mờ, chẳng mong nó ưu việt gì cho cam, chỉ mong nó xài được là quá ngon rồi, có quá nhiều chi tiết chả ra làm sao cả, cần phải cải tiến.
"Đội trưởng, anh không sao chứ?"
Trong phòng huấn luyện độc quyền của đội thăng cấp, Lý Thanh Thanh hơi lo lắng nhìn Trịnh Phong, thận trọng hỏi.
Đã qua một đêm rồi mà, sao đội trưởng vẫn còn chưa giải quyết được nghi vấn trong đầu nhỉ, ngày mai hắn có thể ra trận không?
Trịnh Phong miễn cưỡng nở nụ cười, hắn cũng không biết trạng thái của mình là tốt hay xấu.
Khả năng học tập được cải thiện là một chuyện tốt.
Nhưng chỉ cần đặt sách xuống, trong đầu vẫn sẽ có tạp âm, rất khó tập trung, luôn cảm thấy có gì đó đang chực trào.
Vất vả lắm mới nắm bắt được, nhưng suy nghĩ lại chẳng tới đâu cả, như thể đi đón dâu mà không thể tìm thấy đôi giày đã bị cô dâu giấu đi vậy.
Vòng tranh tài tiếp theo sắp diễn ra, rõ ràng chuyện này trở thành một chuyện vô cùng tồi tệ.
"Không có gì đâu, chúng ta bắt đầu huấn luyện thôi. Các thể thức tranh tài có thể xuất hiện trong vòng tiếp theo, đại khái là chúng ta đã luyện qua cả rồi. Bất kể là thâm nhập chiều sâu của chiến tranh đặc chủng hay là vận hành quản lý mô phỏng, chúng ta đều đã có chút ít kinh nghiệm. Cho nên, thứ mà chúng ta nên cường hóa bây giờ là một loại tình huống cực đoan khác."
Hắn khoát tay, nói ra một tràng.
“Tình huống gì?” Edgar Julian lại gần, hỏi.
Trịnh Phong nhún vai: "Là khi tôi mất đi năng lực chiến đấu, hoặc lâm vào hôn mê, không thể phát huy tác dụng nào nữa, lúc đó, các cậu phải làm gì?"
Edgar lộ vẻ mặt vui mừng, sau đó lại bối rối: "Uy, ý đội trưởng là sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận