Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 149: Đây Chính Là Chân Tướng!

Trần Phong đã quan sát quá trình thất bại của Tinh Phong Entertainment một lần, cho nên, chắc chắn không thể ngã 2 lần trong cùng 1 cái hố được.
Dĩ nhiên không thể phủ nhận một điểm là, trong quá khứ hắn không thể nghĩ được những phương pháp này, cũng là bởi vì hắn đần độn, hắn tầm thường, hắn không có tài năng kinh doanh.
Hiện tại, rốt cuộc thì hắn cũng nghĩ tới, hơn nữa còn lập nên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, bởi vì hắn đã thông minh nhiều.
Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, hai tháng sau, một chiến hạm chiến đấu cỡ nhỏ xuất hiện bên ngoài thị trấn Tự Do.
"Trần Phong, anh chơi đã chưa?"
Một thân quân trang chỉnh tề, Đường Thiên Tâm nghênh ngang đi vào bên trong thị trấn Tự Do, tóm gọn Trần Phong đang xem phim.
Trần Phong đứng dậy, duỗi người một cái: "Phiền cô chờ một chút, tôi xem bộ phim này xong đã."
Hắn không kinh hoảng chút nào, đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với một màn này.
Từ lúc phát hiện cách thức "người đàn ông ấm áp" không có tác dụng với Đường Tướng quân, Trần Phong đã thay đổi sách lược, khôi phục trở lại trạng thái không coi ai ra gì trong quá khứ.
Mà cô nàng tâm địa sắt đá như vậy, cử để cho cô nàng lớn bụng trước, rồi bàn đến chuyện tình cảm sau cũng được, cần gì phải lãng phí tâm cơ.
Đường Thiên Tâm thở nhẹ ra, loại tâm tình gợn sóng cũng đột nhiên biến mất.
"Không được, thời gian của tôi rất quý giá. Không có thời gian trì hoãn với anh."
Trần Phong móc ra một xấp văn kiện từ trong túi bên cạnh, đưa cho Đường Thiên Tâm.
"Đường Tướng quân, đây là thu hoạch của lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ này, xin mời đánh giá."
Đường Thiên Tâm không vui nói: "Tôi biết tỷ lệ gen thức tỉnh của anh là bao nhiêu rồi, bằng không, anh nghĩ vì sao tôi lại tới?"
Trần Phong lắc đầu: "Những thứ này đều là tham số mà tôi tự kiểm tra, là bí mật làm, khắp Trái Đất này chỉ có một bản thôi. Cô xem một chút đi."
Đường Thiên Tâm cầm lấy văn kiện, đồng thời cầm bộ đàm ra lệnh vệ binh bên ngoài phong tỏa hiện trường.
Trần Phong lại chắp hai tay ra sau lưng, đi ra ngoài.
"Anh đi đâu đấy?"
"Cô không cho tôi xem phim mà, tôi chỉ có thể thừa dịp này xử lý chút chuyện riêng thôi."
Đường Thiên Tâm vừa xem văn kiện, vừa kéo Trần Phong lại: "Chuyện riêng gì?"
"Nếu cho cô dẫn thêm một Giáp Sĩ cấp độ S đứng thứ 2 toàn quân về, thì thế nào?"
"Thứ 2 toàn quân?"
Trần Phong gật đầu: "Ừm, chỉ đứng sau tôi."
"Người mà anh nói là Lâm Bố?"
Trần Phong buồn bực: "Cô biết anh ta sao?"
Đường Thiên Tâm gật đầu: "Dĩ nhiên là biết rõ rồi, anh cho rằng hệ thống tình báo của quân đội là để chơi sao? Lúc trước đã có người 'chiêu dụ' anh ta rồi, nhưng anh ta không có hứng thú, chỉ nói là 'Đạo bất đồng bất tương vi mưu' (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)."
Trần Phong không hề bị cô nàng làm cụt hứng, đi thẳng tới văn phòng an ninh.
"Tại sao anh còn chưa đi?" Lâm Bố hơi kinh ngạc mà hỏi.
Trần Phong ngồi xuống, đối diện với anh ta: "Trước khi đi, muốn dạy anh vài thứ."
"Gì?"
Trần Phong nhìn anh ta.
"Quan điểm cốt lõi của phái lưu vong, chính là cho rằng nhân loại sẽ xảy ra vấn đề, nhưng nếu như đồng lòng với Chính phủ Trái Đất, thì sẽ không còn hy vọng, đúng không?"
Lâm Bố rất kinh ngạc vì sao hắn lại đột nhiên thảo luận với mình về vấn đề này, suy tư rất lâu mới gật đầu: "Ừm."
Trần Phong híp mắt: "Nhưng kể cả tiến sĩ Sergey và tất cả các anh, đều chỉ có thể dựa suy luận mà đưa ra quan điểm này, chứ chưa từng có câu trả lời chắc chắn, đúng không?"
"Đúng thế."
"Tôi có thể nói cho anh biết, các anh đã đoán đúng. Đây chính là chân tướng."
Lâm Bố mờ mịt lắc đầu: "Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn như thế? Anh có thể chứng minh sao?"
Trần Phong suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Anh vẫn đang trong ván cờ này, anh chỉ là một quân cờ mà thôi. Anh cho rằng mình rất tỉnh táo, nhưng chẳng qua con cờ của anh đã được lật mặt mà thôi, anh không thể nào nhảy ra ngoài bàn cờ được.
Mặc dù tư duy của tôi đã nhảy ra ngoài, nhưng thân xác của tôi vẫn ở trong bàn cờ, tôi không thể kéo anh đi ra ngoài. Cho nên tôi không có cách nào để thuyết phục anh cả, không có cách nào chứng minh với anh bất cứ thứ gì. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết đáp án của tôi, tin hay không, là thuộc về anh."
Lâm Bố suy nghĩ rất lâu, lắc đầu một cái, "Tôi không tin anh."
"Có phải suy nghĩ lý tính và phân tích logic đã đưa ra kết luận, cho rằng lời của tôi không đáng tin?"
"Đúng thế."
"Tôi lại hỏi anh một vấn đề. Việc các anh cứ mù quáng công kích, nỗ lực xông ra ngoài Thái Dương Hệ, đây là hành vi không có chút ý nghĩa nào cả. Trách nhiệm gìn giữ mồi lửa hy vọng duy nhất của nhân loại đang nằm trên vai tôi, anh nên thoát khỏi phái lưu vong, trở thành đồng đội của tôi. Đáp án của anh là gì?"
Lâm Bố lại lắc đầu lần nữa: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
Trần Phong cười.
Hắn chỉ vào Lâm Bố và nói: "Các anh cho rằng mình đã chiến thắng logic, đã có cảm tình. Nhưng thực tế thì các anh vẫn đang hãm sâu trong đó. Nếu anh thực sự là một tấm giấy trắng tinh, thì vĩnh viễn không cần dùng màu trắng để bôi lên giấy. Cả hai quyết định của anh đều xuất phát từ phán đoán lý tính, đây chính là xung đột lớn nhất trong lý niệm của các anh.
Nếu anh muốn nhảy ra ngoài, thì anh phải vi phạm suy luận lý tính của mình, quyết định ngược lại. Đó chính là tin tôi, đi theo tôi đi! Trong phái lưu vong này, tôi không xem trọng ai ngoài anh cả, tại sao tôi muốn mang anh đi, đó là vì trực giác nói cho tôi biết, đối với tôi, anh rất hữu dụng! Anh nhìn cách làm việc của tôi mà xem, hoàn toàn không dùng logic, chỉ dựa vào cảm giác."
Tư duy của Lâm Bố trì trệ.
Rất lâu sau đó, anh ta không trả lời, mà lại hơi kích động, hỏi: "Rốt cuộc thì cảm giác của anh đến từ đâu?"
Trần Phong thì thầm: "Tôi là người đặc biệt nhất trên cõi đời này. Mà anh, chí ít cũng là người đặc biệt thứ 2, thứ 3 của cõi đời này. Anh có tin rằng khi cơ thể của một người đã nổ thành từng mảnh vụn, chỉ còn lại 1 cái đầu, nhưng vẫn sống được không?"
Lâm Bố tiếp tục lắc đầu: "Không tin."
"Nhưng tôi tin, bởi vì tôi đã gặp rồi. Người này, chính là anh."
"Hoang đường!" Lâm Bố chợt vỗ bàn.
Trần Phong nhún vai: "Xem đi, anh lại bị tôi kích động nữa rồi. Được rồi, tôi đi đây, được thì cứ đuổi theo."
Mười phút sau, Trần Phong và Đường Thiên Tâm sóng vai nhau ra khỏi thị trấn Tự Do.
Chiến hạm chiến đấu duỗi ra một cái bậc.
Đường Thiên Tâm giẫm lên nó, bước vào.
Cô nàng không có tâm tình nói chuyện với Trần Phong, chỉ xoa xoa chân mày, rơi vào trầm tư.
Cô nàng đang phải ra một cái quyết định.
Trần Phong chậm rãi nhấc chân.
Hắn bắt đầu đếm ngược trong lòng.
"Ba.
Hai.
Một."
Phía sau truyền tới tiếng hô to.
"Chờ một chút!"
Trần Phong chậm rãi xoay người, quay đầu, chính là Lâm Bố, anh ta đã thay thường phục.
"Tôi đi với anh."
Trần Phong hỏi ngược lại: "Nghĩ thông suốt rồi? Nguyên nhân là gì?"
Lâm Bố: "Không có nguyên nhân. Tôi muốn làm chút chuyện không thể nói lý mà thôi."
...
Căn cứ Đại Tuyết Sơn, trại tân binh.
Đinh Hổ, Bàng Đức, Byron Scott, Diệp Lộ Minh cùng một tân binh chiến hữu đan ở quảng trường trông mong chờ đợi.
Trần Phong đa về từ ngày hôm qua.
Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, hắn phải ở trong phòng thí nghiệm của khu căn cứ, tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện, nên tới bây giờ mới có thể gặp mặt mọi người.
"Nghe nói anh ta đã hoàn thành việc thức tỉnh lần thứ hai, cái gã này thật là liều mạng."
Bàng Đức chép miệng, cúi đầu nhìn Tinh Phong Giáp đang mặc, có chút kích động nóng lòng muốn thử.
Diệp Lộ Minh lườm cậu ta một cái: "Sao hả? Cậu muốn khiêu chiến với hắn? Phiền chống đỡ nổi dưới tay tôi 20s trước đã, xếp hàng đi!"
Bàng Đức rất bất đắc dĩ.
Cậu ta vừa nắm giữ Tinh Phong Giáp không lâu, ý chí chiến đấu dâng cao, trong khu căn cứ này gặp ai cũng muốn khiêu chiến.
Càng đừng nói, có lẽ Trần Phong có chất phóng xạ gì đó, chỉ cần tiếp cận hắn thì đều không phải kẻ tầm thường.
Bàng Đức còn là tay mới, khiêu chiến trong toàn bộ căn cứ, thắng nhiều thua ít, trong đánh giá của hệ thống mô phỏng thông tin, cậu ta cũng đã là cấp độ C, khiến cậu ta cực kỳ vui vẻ.
Cũng không biết Bàng Đức học bàng môn tà đạo từ đâu, lại cho rằng muốn trở nên mạnh mẽ thì phải không ngừng vượt cấp khiêu chiến, hiện tại, mọi người ở căn cứ đã đặt cho cậu ta một cái biệt hiệu: "Chiến cuồng khi bại khi thắng càng đánh càng thua", cùng với "Gọi tôi là Độc Hành Hiệp đi" vô cùng nổi danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận