Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 477: Con Gái

Trần Phong: "Dù sao thì tôi cũng từng nghĩ tới, có lẽ tình cảm của cô đối với tôi chỉ là ảo giác. Lúc trước tôi không dám nói, nhưng hiện tại tôi đã có thể chắc chắn rằng cô vẫn có thể hoàn thành "Thần Phong", nên tôi mới dám nói."
“Tôi muốn suy nghĩ một lát.” Chung Lôi trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Thật lâu sau, cô nàng khẽ thở dài: "Tình huống này đốt não quá!"
Trần Phong nhún nhún vai: "Đúng vậy. Nhưng cô không cần phải quan tâm đến những chuyện khác, chỉ cần quan tâm đến chuyện giữa chúng ta là được. Cho dù mắng hay đánh tôi thì cũng không sao. Nếu mọi thứ có thể khiến cô vui vẻ, thì đều được.
Suy cho cùng, so với cô thì tôi của quá khứ quá mức hèn mọn và tầm thường, không đáng để nhắc tới, tôi cũng không xứng với cô. Tôi đã từng lừa gạt chính mình, rằng muốn đóng vai diễn này cả đời, yên tâm thoải mái lọt vào mắt xanh của cô, nhưng tôi lại phát hiện, chuyện này khiến lòng tôi cực kỳ bất an, cảm thấy rất hoang mang, nó cũng quấy nhiễu những phán đoán của tôi, thậm chí, tôi còn chẳng biết mình phải làm gì thì mới đúng nữa."
Chung Lôi xoa xoa huyệt thái dương, lắc đầu: "Khoan đã, trước mắt anh đừng nói gì cả, đợi tôi một tí, đầu óc của tôi có chút lộn xộn, tôi phải tự xoa dịu một chút."
Trần Phong thấp thỏm ngồi chờ bản án xét xử.
Cho dù trước đó cô nàng vẫn luôn ăn nói một cách khéo léo dịu dàng, nhưng Trần Phong tin rằng, một khi cô ấy phát hiện ra rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, trong lòng cô ấy chắc chắn sẽ phát sinh biến hóa.
Một lúc lâu sau, Chung Lôi: "Nói cho tôi biết, tại sao ngay từ đầu anh đã sao chép bài hát của tôi? Để kiếm tiền à?"
"Đúng là có chút mục đích này. Kỳ thật lúc đầu không phải là tôi mặt dày đâu, nhưng thái độ của cô đối với tôi quá tệ, tôi tức giận."
Chung Lôi: "Cho nên, anh đoạt lấy tác phẩm của tôi?"
"Ừm."
Chung Lôi đột nhiên bật cười: "Cũng không có gì kỳ lạ cả, đây mới là tính khí của anh. Lúc trước, khi anh dạy tôi lừa Lâm Hữu Ích, tôi đã biết anh là một người bụng dạ xấu xa rồi."
Trần Phong xấu hổ gật đầu: "Ừm."
"Sau đó thì sao? Chúng ta cũng đã trở thành bạn bè rồi, vì sao vẫn còn sao chép các bài hát của tôi? Chẳng lẽ là quen tay?"
Trần Phong: "Khụ khụ, tôi chép bài hát của cô là vì cô là người lợi hại nhất, nếu cô có thể hát được bài hát của mình, thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, đây cũng là biện pháp an toàn nhất. Tôi cần phải mau chóng tích lũy tài sản, càng sớm càng tốt, vì vậy, tôi bèn chọn con đường an toàn và dễ dàng nhất."
"Sau đó, sự nghiệp của chúng ta đều cất bước, anh và u mập mạp cũng bước chung đường, tại sao vẫn còn chép của tôi? Thậm chí, còn cưỡi moto đến hiện trường vụ tai nạn ô tô để sao chép, lại còn đứng bên đống lửa và đàn ghi-ta cho tôi nghe, là vì sao?"
Trần Phong càng thêm xấu hổ: "Là bởi vì tôi phát hiện ra rằng, cô cường đại đến mức dọa người, bất kể tôi có chép như thế nào, thì dường như cũng chẳng có tác động trái chiều gì đến cô cả, không những thế, ca khúc mà cô viết lại càng ngày càng tốt. Tôi hi vọng có thể nghiền ép tiềm lực của cô, để cô để lại càng nhiều thứ hơn cho hậu thế."
Chung Lôi: "Ví dụ?"
""Dục Hỏa", "Thiêu Đốt Bản Thân", tất cả các bài hát trong hộp nhạc, tất nhiên, bao gồm cả "Thần Phong", đều là những tác phẩm mà vốn dĩ cô chưa từng tạo ra. "Giấc Mộng Virgo" cũng vậy, tôi đã từng nghe qua, nhưng cô không chừa cơ hội cho tôi chép nó."
"Không ngờ tôi lại là một cây rau hẹ mọc dại, anh càng cắt thì nó càng mọc nhiều nhánh hơn, đúng không?"
"Kỳ thực, tôi coi cô giống như một con cừu non dùng thuốc mọc lông."
"Tôi đánh chết anh."
Chung Lôi nện cho hắn vài phát.
Trần Phong cảm thấy khó hiểu: "Cô không tức giận à?"
"Tất nhiên là tức rồi."
"Nhưng sao cô..."
Chung Lôi đột nhiên chuyển chủ đề: "Ngay từ đầu, anh không có ý định sẽ cứu thế giới sao?"
"Ừm, vì tôi cảm thấy mình không thể làm được."
"Nhưng chẳng phải sau này anh cũng dấn thân đấy à."
"Tôi vốn chỉ muốn thử trở thành tân binh một chút xem sao, muốn hiểu rõ mình đã chết như thế nào, liệu tôi có thể sống lâu thêm vài ngày hay không. Ai biết, một lần đi này, lại không có cách quay đầu trở lại đâu."
"Đây chính là tính cách của anh. Anh rất giống như tôi, không dám tùy ý mở lòng, sợ rằng một khi đã để người khác đi vào thì không thể gạt bỏ được."
Chung Lôi nhấp một ngụm nước trái cây, lại nói: "Anh vừa nói rằng, bắt đầu từ tuyến thời gian thứ tư, lần nào anh cũng xông pha ngoài sa trường, đúng không?"
"Ừm."
"Lần nào cũng chết?"
"Ừm."
"Những người bạn trong quân doanh thì sao? Cả những người khác nữa?"
"Đều đã chết, vẫn luôn không thể thoát khỏi."
"Haizz, trong thế giới ấy, nhân loại đã diệt vong bảy lần ư?"
"Ừm, tôi đang cố gắng ngăn nó xảy ra lần thứ tám."
Chung Lôi đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Anh có khổ sở không?"
"Không sao cả."
"Lại gạt người rồi."
"Hả?"
"Anh vẫn còn muốn gạt tôi à? Anh coi tôi là người mù chắc? Chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra rằng anh cả ngày đều phiền muộn, ẩn giấu cái tâm sự nặng nề như vác cả dải Ngân Hà vào lòng ư?"
"Được rồi, tôi vẫn luôn khổ sở."
"Anh có thể kể chi tiết câu chuyện xưa giữa anh và những chiến hữu kia được không?"
"Được."
Cô nàng đã biết được sự tồn tại của Đường Thiên Tâm, ban đầu còn có chút ghen ghét, trong lòng thầm mắng người ta là đồ không biết kiềm chế, nhưng sau đó cô nàng biết được rằng, ở thời đại đó tư duy của nhân loại đều ở trong trạng thái bị kiểm soát, làm ra những chuyện như vậy cũng là điều hợp lý.
Sau đó, cô nàng lại nghe được, con gái của Trần Phong và Đường Thiên Tâm chưa bao giờ được trông thấy thế giới này, chưa một lần nào.
Giọng điệu của Trần Phong rất bình tĩnh, như thể hắn chỉ là người ngoài cuộc, nhưng Chung Lôi có thể phát hiện được tâm trạng chập trùng của hắn từ giọng điệu run rẩy ấy, nước mắt của cô nàng không thể kìm được.
Trần Phong lại nói thêm ròng rã hai tiếng đồng hồ, vô tình đã trôi qua cả một đêm, bầu trời bên ngoài nổi lên một màu trắng bạc.
Gần sáng rồi.
Sau khi nghe xong, Chung Lôi quay đầu nhìn bầu trời đằng xa, thấp giọng nói: "Tôi không cách nào có thể tưởng tượng được, anh đã hy sinh hết lần này đến lần khác như thế nào, rồi lại chống đỡ ra sao đối với đả kích khi nhìn những chiến hữu bên cạnh lần lượt hy sinh, những người mà anh quan tâm ấy, hết lần này đến lần khác đều hy sinh trước mặt anh. Tôi đã rất cố gắng để đặt mình vào trong, nhưng tôi chỉ có thể mơ hồ cảm giác được đôi chút."
Chung Lôi khẽ ngước cằm, những giọt nước mắt tưởng chừng như vô tận trong mắt cô nàng lại trào ra.
Trần Phong cầm lấy tay cô nàng: "Đừng đặt mình vào tình huống đó, không cần đâu, chỉ cần biết là được rồi."
"Nếu không tự đặt mình vào hoàn cảnh đó, làm sao tôi có thể tha thứ cho anh khi trong lòng anh thực sự chứa một người khác, hơn nữa, ngay cả con gái cũng có luôn rồi?"
Trần Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận