Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 136: Cậu Không Đẹp Trai Như Ông Ấy

Dưới bối cảnh xã hội đặc thù này, toàn bộ nhân loại tiến vào cuộc chiến cạnh tranh khốc liệt, một khi bị bỏ rơi ở phía sau, thì chỉ có thể đến khu ổ chuột ăn cám nuốt rau dại, bị người người giẫm đạp lên tôn nghiêm.
Vô số nhà khoa học, nhà kinh tế học, tướng quân, binh sĩ tinh anh, thợ thủ công đỉnh cấp, nghệ thuật gia...xuất phát từ tầng đáy chót này.
Chỉ cần anh có năng lực, chỉ cần anh muốn, anh có thẻ có được hết thảy những gì anh cần.
Nếu như anh lười biếng vô năng, thì dù cho có của cải mà tổ tiên để lại tiêu mấy chục đời không hết, thì cũng vô dụng. Chỉ cần năng lực của anh không đủ để chống đỡ địa vị và tài sản của anh, thì chỉ cần ngắn ngủi vài chục năm, sẽ bị người ta gặm đến mức một mảnh xương vụn cũng không chừa.
Tuy người ở cấp thượng tầng và dân cư nơi ổ chuột phân biệt rõ ràng, nhưng vẫn có tính liên hệ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi cho nhau.
Toàn bộ cơ cấu xã hội vô cùng động, tràn đầy sức sống.
Trần Phong cảm thấy thành tựu của Sergey cơ hồ sắp vượt cả chính mình.
Có thể khẳng định rằng lúc mà ông ta tự sát, đã dự liệu đến cơ cấu xã hội ở mấy trăm năm sau. Tất cả những thứ này đều được xây dựng dựa trên những hành động điên cuồng của ông ta.
Một quả bom yên vị trong lõi Trái Đất, một sự đe dọa mang đến sự hình thành một cơ cấu xã hội có chút quái dị nhưng lại cực kỳ hữu hiệu.
Thao tác này quả thật xé toạc bầu trời, thật không hổ là nhà khoa học quái nhân điên cuồng.
Thậm chí Trần Phong còn nghĩ rằng, nếu để Sergey đảm nhiệm trọng trách của hắn, thì có khi ông ta còn làm tốt hơn.
Nhưng cũng chịu thôi, đâu phải hắn muốn bỏ gánh là có thể bỏ gánh, gánh này hắn phải gánh thôi.
Đến đầu thế kỷ 29, sau khi Watson Gaslav đã phát minh ra kỹ thuật dịch gen, sự tàn khốc này đã trở thành cực hạn.
1/3 "người vô năng" từ khi sinh ra đã bị tước đoạt quyền lợi sinh tồn.
Kết quả cuối cùng, ở một mức độ nào đó đã đáp ứng được mong đợi của Trần Phong, nhưng đây cũng là trang sử được viết nên bởi càng nhiều máu và nước mắt.
Mỗi người đều được lên dây cót đến mức căng cứng, nhưng sự thật về ngày tận thế vẫn bị che giấu. Mỗi người đều phấn đấu đến mức tê dại như một cỗ máy, lại chẳng biết tại sao phải phấn đấu.
Sau khi xem xong những tài liệu lịch sử này, thấy được những thảm kịch bên trong, Trần Phong chung quy cũng không phải là Sergey, hắn phải dùng khí lực rất lớn mới có thể khống chế tâm tình của mình.
Thậm chí hắn còn không kìm lòng được mà cúi đầu nhìn hai tay của mình.
Nếu như đem những chiến loạn chết chóc hay chính quyền nắm giữ mạng người kia giao vào tay mình, chỉ e là Trần Phong hắn sẽ trở thành sát thủ siêu cấp ngàn năm có một.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bình tĩnh lại.
Người chết thì cũng đã chết, chỉ có người sống mới tư cách tiếp tục sống.
Bất kể quá trình gian nan cỡ nào, đổ bao nhiêu máu, thì trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại hiện tại thực sự đã cao hơn rất nhiều.
Lần trước khi tới đây, hắn đã thể nghiệm qua Thanh Long Giáp, khiên hợp kim, kiếm dao động điện từ, lựu đạn dưới đũng quần, nhóm chiến hạm hộ tống... những thứ này đều từng xuất hiện trong lịch sử, ước chừng là sản phẩm được sử dụng rộng rãi từ thế kỷ 28 đến thế kỷ 29, bây giờ đều đã bị đào thải.
Hắn bận rộn đến mức không ngủ, mãi đến ngày hôm sau, khi sắp gặp Đường Thiên Tâm, tâm tình của hắn mới hoàn toàn bình phục.
Thời gian và vận mệnh đều là những thứ kỳ diệu.
Quán tính lịch sử cũng thật mạnh.
Cho dù thời gian ngàn năm này đều bị mình chơi hỏng, méo mó không ra hình dạng ban đầu, nhưng vẫn còn có thể gặp lại những khuôn mặt quen thuộc ấy.
Cũng không biết là do mệnh của Đường Thiên Tâm cứng rắn, hay là do mệnh mình quá tốt.
Gõ cửa.
"Mời vào."
"Chào Tướng quân, tôi là Trần Phong."
Trần Phong nhìn Đường Thiên Tâm vẫn đang bày quân cờ đen trắng trên bàn cơ vây, chậm rãi nói.
Khủng bố là, âm nhạc quanh quẩn trong văn phòng Đường Thiên Tâm chính là “Thiêu Đốt Bản Thân”.
Kinh khủng hơn nữa, trước mặt cô nàng có một hình chiếu lập thể.
Trong đó là hình của hai người, chính là hắn và Chung Lôi.
Hai người đang kề vai đứng chung một chỗ, tay trái Chung Lôi cầm một bản nhạc, tay phải cầm bút, ngòi bút chỉ vào một điểm trên bản nhạc.
Chính hắn bên cạnh thì đang hơi cúi đầu dò xét, lông mày nhíu lại vẻ trầm tư.
Ánh mắt Đường Thiên Tâm thu lại khỏi hình chiếu rồi đầu về phía Trần Phong, "Thật không thể tưởng tượng nổi."
"Đây là?" Trần Phong quyết định giả ngây giả dại.
"Đây là pho tượng trước đài phun nước tại quảng trường của học viện âm nhạc Đế Đô, là cảnh tượng trong truyền thuyết ngàn năm trước, khi Chung Lôi đại sư vừa sáng tác ra “Thiêu Đốt Bản Thân”, tìm đến thương lượng với Trần Phong đại sư."
Đầu óc Trần Phong choáng váng, hắn tưởng là bản thân bị bại lộ, nhưng lại cảm thấy luận điểm này không có khả năng, càng không biết trả lời thế nào.
Hắn thật sự muốn nói, lần đầu tiên hai người thương lượng, rõ ràng là Chung Lôi trực tiếp ôm ghi-ta đàn hát, không phải hai người cùng ở một chỗ xem bản nhạc, hậu nhân đúng là biết liên tưởng thái quá.
Còn nữa, mái tóc dài tự nhiên, mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt sáng, soái đến chính mình còn không biết mình có bộ dạng như vậy, là sao?
Thoạt nhìn thì mỗi đặc điểm dường như đúng là thứ sinh trưởng trên khuôn mặt hắn, nhưng khi cùng một chỗ lại cho người ta một vẻ đẹp vô cùng vi diệu, hắn rõ ràng không đẹp trai đến vậy nha!
Hậu nhân đúng là biết thêm mắm dặm muối, nghệ thuật thật sự là ánh trăng lừa dối?
"Chuyện này… Đường tướng quân, tôi không hiểu ý cô."
"Kỳ thật thì bản thân tôi cũng hiếu kì, đại não của cổ nhân ngàn năm trước rõ ràng là còn lâu mới có được sự phát triển như chúng ta, vậy Chung Lôi đại sư đã viết ra ca khúc này như thế nào. Nếu bà ấy biết tác phẩm của mình đã dấy lên một cuộc chiến khiến gần 4 tỷ nhân loại toàn cầu tử vong vào mấy trăm năm sau, bà ấy sẽ có cảm tưởng thế nào."
"Cô đang trách bà ấy?"
"Không, đương nhiên không trách. Tôi chỉ đang nghĩ, cuối cùng thì ai có thể nắm giữ ma lực như thế, dao động ý chí của các nhà khoa học 500 năm sa. Tôi đã nghe qua bài hát này vô số lần, nhưng vẫn không thể tìm được đáp án, tôi cũng muốn biết, trước đó cuối cùng là đã phát hiện ra thứ gì, mà khiến cho tiến sĩ Sergey tuyệt vọng như vậy."
Trần Phong bước vào phòng làm việc của cô, tiện tay nhặt một quân trong hộp cờ lên, "Ai biết được."
Đường Thiên Tâm tựa hồ đã quen với việc không có ý kiến gì với mọi thứ của hắn, "Hạ sĩ Trần Phong, tôi thấy dung mạo của cậu và Trần Phong đại sư giống nhau đến mấy phần, tên của hai người cũng giống nhau."
Trần Phong gật đầu, "Ông ấy là thiên tài tuyệt đối trong lĩnh vực sáng tác âm nhạc, còn tôi là thiên tài chiến đấu mạnh mẽ nhất mà cô chưa bao giờ thấy qua. Có lẽ trong lịch sử lúc nào có kẻ kinh khủng như vậy, thiên tài luôn có thể sinh ra giao cảm vượt qua ngàn năm chăng? Khả năng của tôi, tên gọi của tôi, có lẽ đều cho thấy sự bất phàm?"
"Cậu không đẹp trai như ông ấy."
"Đẹp trai có thể mài thành cơm chắc?"
Đường Thiên Tâm đứng lên, tắt hình chiếu lập thể, dò xét Trần Phong ở khoảng cách gần, "Hạ sĩ Trần Phong, tôi đã xem qua tham số kiểm tra thể chất của cậu."
"Có cảm tưởng gì?"
"Cậu có hai lựa chọn. Ra khỏi danh sách của căn cứ Đại Tuyết Sơn, tiến vào đơn vị đặc nhiệm trực thuộc trung ương tiếp nhận huấn luyện cường hóa huấn luyện. Hoặc ở lại căn cứ Đại Tuyết Sơn, bắt đầu từ bây giờ, tham gia huấn luyện Tinh Phong Giáp."
"Tinh Phong Giáp?"
"Đúng vậy, chính là thứ giáp thiếp thân của các giáp sĩ mà mỗi ngày các tân binh đều nhìn thấy kia."
"Tại sao nó lại có tên như vậy?"
"Nghe nói là vì kỷ niệm công ty mà Trần Phong đại sư sáng lập."
"Công ty của một nhạc sĩ thì có gì đáng giá mà phải kỷ niệm, rồi còn đặt tên cho vũ khí chứ?"
"Vì Trần Phong đại sư tượng trưng cho một thứ tinh thần vĩnh viễn không nói đến chiến bại."
"Hay thật."
"Quyết định của cậu thế nào?"
"Tôi ở lại."
Trần Phong đưa ra quyết định thẳng thắn, vừa nói hắn vừa phóng con cờ vào thiên điểm (điểm chính giữa bàn cờ vây), "Làm một bàn?"
Quyết định của hắn là muốn theo đuổi Đường Thiên Tâm.
Là theo đuổi phụ nữ đúng nghĩa, chứ không phải chỉ trở thành công cụ sinh sản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận