Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 247: Kết Thúc Đi!

Trần Phong vừa bước ra ngoài được hai bước, sau lưng lại truyền đến dị động.
Lâm Bố lại đứng lên.
"Còn chưa kết thúc đâu."
Anh ta nói.
Trần Phong quay đầu nhìn anh ta: "Nhưng anh đã bị trọng thương, tốt nhất anh nên lập tức tiếp nhận trị liệu đi."
"Không, tôi vẫn chưa chết, cho nên, vẫn chưa kết thúc."
Vừa dứt lời, Lâm Bố lập tức vọt lên: "Tôi nhất định phải bức ra cực hạn của anh."
Va chạm kịch liệt lại phát sinh lần nữa, liên tiếp không ngừng.
Va chạm dày đặc, cùng với năng lượng mạnh mẽ được phóng thích ra khiến tấm chắn tổng hợp xung quanh sân huấn luyện lung lay sắp đổ.
Nhưng điều kỳ diệu là, cường độ của mỗi một lần trùng kích đều vô cùng chuẩn xác chạm tới cực hạn chịu đựng của tấm chắn năng lực.
Trần Phong chẳng những không ứng phó toàn lực, mà thậm chí còn thừa sức lực tuỳ tiện khống chế cường độ dư âm của cuộc chiến.
Lâm Bố không thèm để ý đến ngôn ngữ khinh thường khiêu khích của Trần Phong, càng không thèm để ý đến vết thương khắp người của chính mình.
Tư duy của anh ta tiến vào trạng thái tử chiến, chiến đấu quên mình.
Trần Phong thỏa mãn ước ao của anh ta, cho anh ta một trận chiến sảng khoái đầm đìa.
Nhưng thống khổ trong lòng Lâm Bố càng lúc càng kịch liệt.
Chiến đấu càng kịch liệt, anh ta càng cảm nhận được độ thành thạo điêu luyện của Trần Phong.
Anh ta biết Trần Phong vẫn một mực giữ nguyên trạng thái 90%.
Trần Phong không nói dối, đối mặt với một địch nhân cấp độ như Lâm Bố, thực sự không cần phải ứng phó toàn lực.
Lâm Bố ra sức thôi thúc và chuyển đổi công năng của hệ thống cá nhân, không ngừng nâng cao tham số, tận lực nghiền ép tính năng nguyên mẫu của hệ thống.
Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang sụp đổ từng tấc từng tấc một.
Hệ thống Thần Phong đặc chế chính là kết tinh trí tuệ của vô số khoa học gia đỉnh cấp, thiết kế tham số chuẩn theo yêu cầu của người sử dụng, cũng chính là Trần Phong.
Hệ thống đặc chế hao tổn hết tài nguyên đỉnh cấp của nhân loại hiện tại.
Tính cả bộ mà Trần Phong đang mặc trên người, hai bộ dự phòng mà Hạm đội Thiên Tâm đang cất giữ, cùng với bộ nguyên mẫu của Lâm Bố, có cả thảy là 4 bộ, không thể nhiều hơn.
Bên trong, bất kỳ một tham số tính năng nào đều là siêu hạng đối với những binh lính thông thường.
Cho dù mạnh như Lâm Bố, thì khoảng cách đến với tính năng cực hạn của trang bị đặc chế vẫn còn rất xa.
Từ lúc bắt đầu cuộc đối kháng lần thứ hai với Trần Phong, Lâm Bố đã gánh vác siêu trọng.
Càng khiến anh ta thống khổ hơn chính là, ở bên này, anh ta gần như tiêu hao toàn bộ sinh mệnh, thì ở bên kia, Trần Phong vẫn hời hợt như cũ.
Anh ta không thể cảm nhận được kỹ xảo chiến đấu chân chính của Trần Phong, đây chỉ thuần túy là thiên phú nghiền ép.
Lâm Bố vô cùng thống khổ và hoang mang, độ thức tỉnh gen chỉ kém một chút xíu như vậy, mà khoảng cách lại có thể xa đến nổi không thể vượt qua như thế ư?
Bên này, Trần Phong dần dần nhận ra sinh mệnh của Lâm Bố đã có dấu hiệu nhanh chóng suy yếu.
Hắn nhiều lần kìm hãm, vì hy vọng có thể triệt để thu phục người này, ngăn cản sự hy sinh vô nghĩa.
Ai mà ngờ Lâm Bố lại triệt để quyết chiến, giết đến đỏ cả mắt, một lòng chỉ nghĩ đến việc bắn ra hào quang rực rỡ nhất, sau đó chết trong tay Trần Phong.
Anh ta đã không còn hi vọng xa vời rằng có thể bức ra toàn lực của Trần Phong nữa rồi.
Anh ta chỉ muốn, dù chỉ là bức ra toàn lực của chính mình, hay chết trong quá trình khiêu chiến với đối phương, thì tất cả đều tốt.
Ghi chép về một cuộc chiến như vậy chắc chắn sẽ có giá trị vô cùng cao.
"Đủ rồi! Kết thúc đi."
Trần Phong lại một lần nữa đánh bại Lâm Bố.
Lần này, Lâm Bố không thể nhanh chóng bò dậy.
Anh ta đã hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với cơ thể của mình.
Trần Phong xoay người, lại muốn rời đi.
Nhưng một giây sau, Lâm Bố lại đứng lên một lần nữa.
Anh ta đã điều chỉnh sự điều khiển của hệ thống Thần Phong thành chế độ liên kết tinh thần thuần túy, không cần phải dùng sự trợ giúp từ cơ thể để ra chỉ thị nữa.
Dưới loại hình thức này, tốc độ hưởng ứng của hệ thống cá nhân sẽ trở nên chậm hẳn, thực lực cũng đột ngột giảm xuống, nhưng anh ta không muốn dừng lại.
Trần Phong lại không muốn để ý đến anh ta, mà chỉ mở ra hệ thống thông tin cá nhân của mình.
Hắn để cho phía cấp cao của quân đội ngăn quyền khống chế trang bị của Lâm Bố.
Mấy giây trang giáp cá nhân Lâm Bố lại ầm ầm ngã ngửa lần nữa.
"Không, tôi không muốn như thế, tôi vẫn có thể tiếp tục. Cứ để cho tôi chết ở chỗ này cũng được, đối với tôi mà nói, điều này vô cùng ý nghĩa. Sức mạnh cá nhân là có hạn, nếu dựa vào sức mạnh của mình tôi, thậm chí, tính thêm cả sự cường đại của Trần Phong anh, chúng ta vẫn không thể thay đổi được vận mệnh. Chuyện mà tôi đang làm quan trọng đến cỡ nào, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Trần Phong tiến lên phía trước, mở ra thiết giáp trước ngực của trang giáp hình nhân, bên trong là các nút thao tác kiểu cũ.
Hắn nói: "Đừng xem trọng chính mình như thế. Không cần có anh, một mình tôi vẫn có thể cung cấp phương hướng huấn luyện cho mọi người, đủ cho tất cả mọi người 'tiêu hóa' đến ngày quyết chiến."
Trần Phong nhập mã code cưỡng ép giải trừ giải trừ quyền điều khiển.
Cơ giáp nguyên mẫu trên người Lâm Bố cấp tốc thu hồi, thu lại trên tấm thẻ ở thắt lưng.
Trận đấu này triệt để kết thúc.
Nhưng Trần Phong không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật sự là trong sinh mệnh phải có kiếp nạn này, đã định sẵn rằng không thể thoát.
Quần áo của Lâm Bố hoàn toàn lõm xuống dưới, máu dịch trên người tuôn ra, như hoa mẫu đơn nở rộ trên mặt đất.
Ngón tay của anh ta đã biến mất từ lâu, thậm chí xương cốt đều vỡ vụn thành bột phấn, tan vào trong máu dịch.
Trong lòng Trần Phong bùi ngùi mãi không thôi.
Người anh em này thực sự có độc.
Độc tính quá mạnh.
Dù sao thì mỗi lần tới đây, không cần biết bản thân mình đã sáng tạo nên cái thế giới thế nào, anh ta đều có thể biến bản thân anh ta thành cái dạng chỉ còn mỗi cái đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Trần Phong cảm thấy vô cùng thảm thương.
Lần thứ hai nhìn thấy, anh ta thay mình bọc hậu mà gặp phải trọng thương, Trần Phong vừa không đành lòng lại cảm động đến cực điểm.
Còn lần thứ ba này, Trần Phong thật không muốn thừa nhận.
Hắn cảm thấy chết lặng, thậm chí còn có chút tức cười.
Đám người bên ngoài sân lại nổi lên một trận xôn xao với tình trạng bên trong.
Không ai có thể ngờ rằng, Lâm Bố lại bị đánh đến tình trạng này.
Sau khi giải trừ trường năng lượng tổng hợp, Scott dẫn đầu đội y tế vội vàng chạy tới.
Không có cách nào di chuyển được thân thể, dụng cụ trị liệu nguyên tử đơn giản chiếu lên tại chỗ, không quan tâm đến việc bụi đất bốc lên có thể hòa vào thân thể anh ta hay không, trước mắt phải đảm bảo được sinh mệnh cho anh ta đã.
Nhưng rất nhanh, Scott đã hô ngừng.
"Không được, không thể làm như thế, nếu làm như thế thì không thể nào khôi phục thân thể của anh ta được."
"Tiến sĩ Scott, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nhân viên điều trị bên cạnh vội la lên.
Trần Phong quay đầu, nhìn cái đầu với đôi mắt nhắm chặt của Lâm Bố: "Đầu của anh ta còn chưa chết đâu, vẫn còn sống đấy. Cấu trúc cơ thể của anh ta rất kỳ quái, dù não bộ có thiếu máu thì cũng không chết được, chỉ rơi vào trạng thái ngủ say mà thôi. Các anh đừng để ý tới phần thân nát như bùn của anh ta làm gì, cứ ôm đầu anh ta về, cất vào trong dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống trước đã, sau đó cứ từ từ tạo một thân thể mới cho anh ta là được."
Scott kinh hãi; "Trần Phong, anh còn hiểu biết về y học nữa hả? Phạm vi những thứ mà anh từng đọc lướt qua rộng như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận