Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 438: Ra Oai Phủ Đầu

Paul không chịu từ bỏ hy vọng: "Trần tiên sinh, anh cứ nghe tôi nói đã."
"Đừng nói chuyện này nữa, phải rồi, cái biệt thự ở bãi biển Newport mà tôi nhờ anh để ý giùm ấy, thế nào rồi?"
Trần Phong đổi chủ đề, quả nhiên Paul bị chuyển sự chú ý.
"Ha ha, tôi có một tin tuyệt vời muốn nói anh biết, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc. Rất nhanh thôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ thông báo cho anh biết."
Trần Phong làm một cử chỉ OK: "Giao cả cho anh đó. Anh biết đấy, thời gian của tôi rất đáng giá, tôi nghỉ ngơi một chút."
Sau khi chặn miệng thành công, Trần Phong yên lặng ngồi ở sân bay.
Chiếc Boeing 777 lao vút lên không trung.
Lại nói đến Boston ở cách xa hàng nghìn km, đã có người dàn sẵn trận địa đón địch.
Trên máy bay, Trần Phong cũng không hề nghỉ ngơi, mà trong đầu không ngừng phác họa hành động lần này.
Hắn biết độ khó của lần này, dù sao thì trong tuyến thời gian trước, hắn đã thất bại một lần.
Hắn không muốn trải qua thất bại tương tự lần thứ hai.
Có thể biết trước tương lai, nhưng không hẳn đã dễ dàng tránh khỏi thất bại.
Việc Viện Linton cản trở Lại n cũng không phải là một hành động cá nhân, mà là một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi giữa hai thế lực có tư tưởng khác nhau.
Cứ xem như Trần Phong có thể tìm được cách thay thế tất cả những người hắn muốn gặp hôm nay thành một nhóm khác có vẻ ít cực đoan hơn, thân thiện hơn, thì kết quả cuối cùng vẫn không thể thay đổi.
Một số thứ đã ăn sâu theo kiểu thâm căn cố đế, và thứ mà Trần Phong cần phải đối mặt lại chính là một hệ tư tưởng khổng lồ, không có sự khác biệt rõ ràng do sự phân hóa cá nhân.
4h chiều, Trần Phong cùng với một người đại diện liên hệ ở Boston bước vào Viện Linton.
Đại diện liên hệ là một cô em gái cao ráo, tóc vàng tên là Liwen Aniston, vô cùng hoạt bát và khéo ăn nói, có bằng thạc sĩ của MIT, thông thạo 5 thứ tiếng Anh, Trung, Nhật, Pháp, Đức, trưởng bối trong nhà đều là những học giả nổi tiếng, đức cao vọng trọng ở bên này.
"Trần tiên sinh, những nhân viên dự thính trong hội nghị này bao gồm tiến sĩ Laursen, tiến sĩ Ilan, tiến sĩ Vinyon Mano... Đây là danh sách, phía trên còn có giới thiệu ngắn gọn về những người phụ trách."
Trần Phong vừa đi vừa quan sát, lông mày dần dần cau lại.
Ở thế kỷ 21, hắn chưa từng cố ý tìm hiểu về những Đại Ngưu (*) trong giới học thuật của thời đại này.
Tuy nhiên, Trần Phong đã nhìn thấy những cái tên nổi bật này trong lịch sử khoa học và công nghệ của thế kỷ này, trong những biên soạn của các thế hệ thế kỷ 31.
Có khi Trần Phong còn hiểu bọn họ hơn cả chính họ.
Những vị Đại Ngưu đỉnh cấp này, cơ hồ toàn bộ thành viên đều đoạt giải Nobel.
Nhưng không phải bây giờ, một số trong bọn họ vẫn đang xếp hàng, một số thì vẫn chưa tạo được thành quả đủ cứng.
Tất nhiên, nhóm người này có một đặc điểm chung, họ không mấy thân thiện với quê hương của Trần Phong, cũng xem như là những phần tử ngoan cố.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, nhóm người này vẫn luôn nắm giữ quyền lực với AAAS tại Viện Linton, ai nấy đều cực kỳ khó chơi.
Trong tuyến thời gian cuối cùng, Trần Phong không hiểu vì sao những người này rõ ràng là người có học vấn, nhưng lại hoàn toàn kiêu ngạo càng quấy, đến mức không thèm nói đạo lý, cuối cùng thì nổi trận lôi đình ngay trong hội nghị, phất tay áo bỏ đi.
Hắn cũng là kiểu người nóng nảy, nên cũng lập tức vạch rõ ranh giới ngay tại chỗ, tỏ ý là đừng trách hắn không nói trước, các ông có giỏi thì cả đời này đừng có qua lại với tôi.
Hai bên tan rã trong bầu không khí khó chịu đó.
Mặc dù hai năm sau, khi viện nghiên cứu Tinh Phong tiếp tục bộc phát uy lực, sức ảnh hưởng của "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" liên tục được mở rộng, ngay cả giải Nobel cũng không thể thể hiện được đẳng cấp của hắn, thì cuối cùng, những người này cũng tìm đến hắn để xin lỗi, hơn nữa, còn giải quyết vấn đề của Lại n một cách vô cùng trơn tru.
Mặc dù Trần Phong vả mặt bọn họ rất thoải mái, nhưng thời gian lãng phí cũng không thể thu hồi lại.
Bây giờ đã khác trước, đầu tiên, hắn hiểu lập trường của bọn họ, thứ hai, bất kể bọn họ nói gì, hắn đều có thể tìm thấy động cơ của bọn họ.
Trần Phong cảm thấy, cho dù cuộc đàm phán lần này không thể hoàn thành, thì kết quả cũng sẽ không thể tệ hơn lần trước.
"Cám ơn cô, tôi đại khái cũng hiểu được một chút tình huống rồi."
Trần Phong trả lại tư liệu cho Liwen.
"Trần tiên sinh đọc nhanh như vậy sao?" Liwen vô cùng ngạc nhiên.
Cô ấy chỉ mới đưa tư liệu cho Trần Phong mới có 7-8 giây, mà hắn đã xem xong rồi?
Trần Phong cười gật đầu: "Tôi xem mọi thứ rất nhanh."
Liwen Aniston tin ngay, suy cho cùng thì đây cũng là một nhà tư tưởng khoa học thiên tài, là người có thể viết "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" mà.
Đúng vậy, bởi vì Trần Phong không có kinh nghiệm trong ngành, cũng không có quy trình chứng minh thực nghiệm về những thứ mà hắn trong "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên", nên hiểu biết chung về Trần Phong trong giới học thuật hiện tại chính là đặt cho hắn cái tên: nhà tư tưởng khoa học.
Mười phút sau, hai người bước vào phòng họp, lúc này, trong phòng họp không có ai.
Trần Phong nhìn đồng hồ đeo tay: "4h15 chiều, đây không phải là thời gian chúng ta đã hẹn trước rồi sao? Chúng ta đi nhầm phòng họp sao?"
Liwen hơi lúng túng: "Tôi xin lỗi, Trần tiên sinh. Có thể họ đang mở một cuộc họp thường kỳ trong phòng họp trên lầu. Tôi đi xem một chút. Anh đợi ở đây một lát nhé."
Đợi ròng rã thêm 10 phút, một nhóm trung niên da trắng rối loạn đi phía sau Liwen.
Trần Phong đang ngồi trên ghế, nhướng mi, giơ tay lên, xem như chào hỏi.
Hắn có thể hiểu được lý do tại sao hắn lại phất tay áo bỏ đi trong tuyến thời gian trước rồi.
Theo lý thuyết mà nói, những người này hẳn nên rất có ý thức rất mạnh về thời gian, hẹn vào lúc 4h15 thì chắc chắn sẽ đến vào lúc 4h15.
Cái này là cố ý đến trễ 10 phút, rõ ràng chính là đang ra oai phủ đầu, vô cùng bỉ ổi, kích động lòng người rất hiệu quả.
Những người này đối với thái độ của Trần Phong có chút bất mãn, nhưng bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao, nên không nổi đóa ngay tại chỗ.
Tiến sĩ Lawerson, phó viện trưởng của viện Linton, người chủ trì cuộc họp, vỗ vỗ tay, biểu thị hoan nghênh đối với sự xuất hiện của Trần Phong.
"Viện Linton hoan nghênh sự hiện diện của Trần Phong tiên sinh, một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng thế giới..."
Lốp bốp một đống chuyện nhảm nhí vô nghĩa, Trần Phong cũng chẳng thèm nghe kĩ.
Đối phương đã muốn xưng hắn là nhà sản xuất âm nhạc, tỏ ý là hắn không liên quan gì đến mấy thứ học vấn gì gì đó, đây là lần thứ hai trợn mắt ra oai phủ đầu.
Mặc dù sức ảnh hưởng của "Những Phỏng Đoán Của Kẻ Điên" vẫn còn đang ấp ủ, cũng chưa có thử nghiệm chứng minh rằng tất cả đều chính xác, nhưng tất cả mọi người ở đây đều là người có đầu óc, cũng nên biết sức nặng của chuyên khảo này.
Bất kể thân phận của hắn là gì, điều này rõ ràng là kiểu 'chúng tôi luôn chuyên nghiệp, nhưng vì là anh nên chúng tôi không cần phải xem trọng tâm tình của anh làm gì.'
---
(*) Đại Ngưu
大牛

: dùng để chỉ một số rất nhỏ những người có năng lực vượt trội hơn người thường hoặc những người có tầm ảnh hưởng lớn trong một lĩnh vực nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận