Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 131: Nhận Được Vài Tin Tức Tốt

Trần Phong hít sâu một hơi, yếu ớt mở miệng.
Thanh âm của hắn nghe có chút đìu hiu, quạnh quẽ.
"Trước khi tư tưởng của nhân loại được chắp thêm đôi cánh, trước khi nhân loại thực sự rời khỏi Trái Đất, đặt bước chân vào vũ trụ, nếu nhân loại gặp phải cuộc chiến xuyên văn minh, xuyên thiên hà, thì chủ nghĩa anh hùng cá nhân không thể nào giải quyết được vấn đề chiến tranh.
Cũng giống như việc chúng ta muốn phá tổ kiến, có ai sẽ ngồi chồm hổm để dí chết từng con?
Không, người ta sẽ cho một mồi lửa lớn, "nướng" toàn bộ vị trí tổ kiến trong ba ngày ba đêm, việc này không chỉ không phá hủy thổ nhưỡng, mà lớp tro tàn để lại sẽ biến thành dinh dưỡng.
Hoặc là kéo một ống nước tới, xối ngập mảnh đất mà kiến đang ẩn náu.
Nhất cử nhất động của loài người đối với lũ kiến chính là "mạt thế", nhưng đối với nhân loại, nó chỉ là một hành động không hề tốn sức, dễ như ăn bánh.
Cho nên, bất kể là "District 9", "Independence Day", "Edge of Tomorrow", "Pacific Rim", hay là "Starship Troopers"... đều rất ấu trĩ."
"Được rồi, giống như anh mắng đấy. Tôi cũng cảm thấy Star Wars rất là ấu trĩ."
"Kiếm laser biubiubiu, nguyên lực của ta đang bạo phát biubiubiu.. " Trần Phong làm bộ cầm kiếm quơ múa lắc lắc, nhún vai:
"Bọn họ chẳng hiểu gì cả.
Đây là một trận hoàn toàn không cân xứng, thậm chí người Trái Đất còn chẳng biết địch nhân của mình là dạng gì, tất cả mọi thứ diệt vong chỉ trong nháy mắt, cái gì cũng chẳng biết.
Thử đổi vị trí mà xem, con kiến có thể khiến nhân loại bị nhấn chìm trong cơn nước lũ diệt vong sao? Ừm, một cái máy bơm thoát nước, kiến nhìn có hiểu gì không, có biết cách để ngắt máy bơm nước không?
Bộ phim này quá hoang đường, cũng quá nực cười, cá nhân tôi không tiếp thu nổi. Nếu như Neill khiêm tốn một chút, thì may ra tôi còn có thể tha thứ cho anh ta vì không biết gì, nhưng anh ta lại ngông cuồng như vậy, cho nên tôi mới nổi giận."
Nghe hắn nói xong, Chung Lôi vẫn có chút không hiểu sự phẫn nộ của hắn, nhưng cô nàng vẫn lựa chọn hiểu.
Chung Lôi thử điều hòa cảm xúc của Trần Phong, hỏi "Nhưng bây giờ điện ảnh đều là như vậy cả, nếu nam nữ chính không đủ lóa mắt, thì sẽ không có khán giả, càng không có doanh thu phòng vé."
"Cho nên ngay từ đầu khi tôi đồng ý hợp tác, đã không có ý định xoi mói rồi. Có điều, Neill đã giẫm phải chỗ đau của tôi rồi, nên tâm tình mới có chút mất khống chế, chờ một lát, ổn định xong thì tôi sẽ trở về nói chuyện với bọn họ."
Chung Lôi thoáng yên tâm, lại hỏi: "Nếu như nhân loại có thể đặt chân lên vũ trụ, thậm chí vượt khắp dải ngân hà, đến lúc đó vẫn sẽ phát sinh chiến tranh sao?"
Trần Phong run một cái, trong đầu bắt đầu không kìm hãm được hình ảnh ảo tưởng này.
Hắn nghĩ đến hành trình mà nhân loại chiến đấu cùng dã thú, thiên tai, bệnh tật,... từ xưa đến nay.
Hắn lại nghĩ tới di ngôn trước khi hy sinh của Đinh Hổ lần trước, khóe miệng không tự chủ được mà vẽ nên một đường cong.
"Nếu vậy, đây hẳn là một sử thi tráng lệ, do vô số anh hùng đã dùng máu thịt để đúc thành truyền kỳ thời đại của nhân loại, đáng tiếc, nhân loại không thấy được."
Chung Lôi lắc đầu: "Là chúng ta không thấy được mà thôi, anh quá võ đoán rồi đấy."
"Được rồi. Quay lại thôi."
Chung Lôi: "Khoan đã, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện. Trở lại đề tài con kiến mà anh vừa nói, nếu như trong quần thể kiến có một con kiến biến dị nào đó, nó mang độc tính vô cùng mãnh liệt, cắn một cái là có thể độc chết 1 người trưởng thành thì sao? Cho dù không thể cứu vớt được toàn bộ tổ kiến, nhưng chí ít vẫn có cơ hội liều mạng đồng quy vu tận mà? Nếu như cắn thật nhanh, nói không chừng còn có thể cứu sống được vài con, xem như là "mồi lửa" để nền văn minh con kiến tiếp tục tồn tại, phải không?"
Trần Phong ngạc nhiên.
"Đúng vậy!"
"Cho nên chủ nghĩa anh hùng cá nhân có lúc cũng dùng rất tốt?"
"Rốt cuộc là cô đứng về phía bên kia à!"
Hai người không tán gẫu quá lâu.
Cuối cùng Neill và Kelly lại chủ động tới trước.
Đối phương nghĩ đến thái độ vừa rồi của bọn họ, hướng Trần Phong và Chung Lôi trịnh trọng xin lỗi, cũng tỏ ý tôn trọng quan niệm văn hóa của hai người, nhiều lần nhấn mạnh rằng lời nói của bọn họ lúc trước không hề có ác ý.
Nếu đối phương đã cho bậc thang, thì Trần Phong cũng thuận theo mà đi xuống.
Đôi bên chính thức hợp tác, thỏa thuận công việc của mỗi bên.
Trong hai ngày, phía bên Trung phải viết ra bản sơ thảo của lời chuyển thể, sau đó gặp nhau để thảo luận, chỉnh sửa và trau chuốt lại lời bài hát mà bên Trung đã viết.
Hai người trở lại khách sạn, Chung Lôi bắt đầu vừa cắn bút vừa chuyển thể lời bài hát. Trần Phong thì chán đến chết, tìm vài bộ phim khoa học viễn tưởng ra xem chơi.
Một lúc lâu sau, Chung Lôi duỗi người một cái, ngồi xuống bên cạnh Trần Phong, hai chân bắt chéo, dùng nĩa xiên một mẫu bánh kem cho vào miệng.
"Lúc trước, tôi nghe người ta bảo, người làm nạc trong nước rất yếu thế khi hợp tác với bên u Mỹ, có khi còn bị khinh bỉ này nọ. Nhưng sao tôi lại cảm thấy, anh mới là người đang bắt nạt đối phương thế nhỉ?"
Trần Phong nghiêng đầu sang, ánh mắt rơi vào miếng bánh kem dâu trong tay cô nàng.
"Loại hợp tác này của chúng ta mới được gọi là hợp tác. Còn loại hợp tác mà yếu thế kia, gọi là cọ nhiệt. Nếu không có bản lĩnh, phải tự mình dát vàng lên mặt, thì mới phải "sống nhờ sống gửi" mà khom lưng khuỵu gối. Chúng ta kiếm cơm bằng bản lĩnh, cho nên người khác đối với chúng ta phải học được hai chữ tôn trọng. Cô thích loại bánh ngọt này à?"
Chung Lôi lắc đầu: "Không thích, ngọt quá."
"Vậy sao cô còn ăn?"
"Vứt bỏ thì quá lãng phí."
"Cũng đâu có tốn tiền."
Chung Lôi lại ăn thêm một miếng: "Nhưng vẫn là lãng phí."
Nói xong, cô nàng lại tiếp tục viết lời, Trần Phong lại chuyển mắt lên bộ phim đang xem dở, nhưng trong đầu lại suy nghĩ viển vông, tâm hồn lạc trôi.
Hắn bỗng muốn làm phim, phim về mảng khoa học viễn tưởng
Hắn muốn đem những gì mà mình chứng kiến, lồng vào điện ảnh, phô bày trước mặt thế nhân.
Không hi vọng rằng người khác có thể tin, nhưng nếu như có thể khiến nhân loại sớm thức tỉnh, thì vẫn tốt mà.
Đem những gì xảy ra trong tương lai...những thứ bi quan nhất, cuộc chiến mà nhân loại thất bại, phô bày ra hết. Có lẽ chờ thêm vài trăm năm nữa, khi nền văn minh đứng trước những ngã rẽ, buộc phải lựa chọn một con đường để bước tiếp, thì chí ít vẫn có một cơ hội để loại bỏ một con đường sai lầm.
Nhưng đúng như những lời mà Chung Lôi đã nói.
Loại cốt truyện này có nội dung quá bi quan tuyệt vọng, lại còn thiếu hào quang lóa mắt của chủ nghĩa anh hùng cá nhân, chắc chắn sẽ chẳng ai đến xem.
Hơn nữa, muốn làm tốt về mảng điện ảnh khoa học viễn tưởng, thì cần có một sự đầu tư rất lớn, với tình hình của hắn bây giờ, từ tài lực, sức ảnh hưởng cho tới mạng lưới giao thiệp trong giới đều chưa đủ.
Kể cả việc viết kịch bản cũng là cả một quá trình cam go.
Hắn không giỏi viết truyện, nhưng kịch bản của câu chuyện này chỉ có thể do hắn tự tay viết nên.
Cho nên, chuyện này phải được thảo luận kĩ hơn, cứ đi một bước lại tính một bước vậy.
Sáu ngày sau, hai người trở lại Hán Châu.
Chờ đợi Trần Phong là vài tin tức tốt.
Có vài ca khúc lúc trước hắn viết ra vẫn còn chưa bán, nay đều đã có nơi thuộc về, đưa cho Tần Lộ 2 bài để chuẩn bị cho album debut.
Lại bán tiếp 4 ca khúc, số tiền thu về khiến người ta thật sự thỏa mãn.
Lần này trở về, xem như vốn liếng cũng tích được kha khá.
Ngoài ra, Lộ Vy còn sáng tác thêm được một ca khúc, trình độ rất cao.
Đây mới thực sự là bài hát mới đúng nghĩa, chưa bao giờ xuất hiện trong tuyến thời gian ban đầu.
Trần Lê, Hà Gia Kỳ, và không ít người làm nhạc chân chính nghiêm túc khác, chỉ trong vòng 3 tuần đã liên tục phát hành ca khúc mới, tựa như nấm mọc sau mưa vậy.
Sự cạnh tranh giữa Q-Tone và các nền tảng âm nhạc khác trở nên khốc liệt chưa từng thấy.
Trần Phong đều nghe qua chúng một lần, trong lòng vừa hoảng sợ lại vừa thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận