Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế

Chương 456: Tước Bỏ Quyền Quản Lý

Mập mạp chết bầm ngượng ngùng lui về chỗ ngồi, ngồi thật ngay ngắn nghiêm chỉnh, không dám la lối ồn ào nữa, chỉ nói: "Sư phụ, anh không biết đâu, mấy ngày trước ở bên này bọn em phải gấp gáp thành cái dạng thế nào. Suýt chút nữa thì cha của em còn liên hệ với bên Mexico để tìm cách vớt anh ra ngoài đấy."
Trần Phong mí mắt giật giật: "Thay mặt tôi nói lời cảm ơn với cha của anh một tiếng, đã khiến ông ấy nhọc lòng rồi."
u Tuấn Lãng lắc đầu: "Uầy, cũng chỉ suýt thôi mà. Sau đó ông ấy đã đến nói chuyện với Lại n, sau khi trở về thì cực kỳ bình tĩnh đến mức khó tin luôn, cái vẻ mặt của ông ấy đúng kiểu cao thâm khó lường ấy. Lại còn nói với em cái gì mà, Phật nói không thể nói."
Trần Phong vui vẻ: "Thật sao? Như vậy rất tốt."
"Em thấy cha em bình tĩnh như vậy, em cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng Lộ Vy thì càng lúc càng ghê gớm, trong ngày hôm đó, cô ấy đã lập tức bay đến thủ đô và đến thẳng phòng làm việc của ông nội cô ấy. Suýt nữa thì gây ra họa tày đình đấy."
Trần Phong: "..."
Tâm tình của hắn có chút phức tạp.
Hắn chọn đưa ra lý luận về mối uy hiếp của người ngoài hành tinh ở châu u Mỹ trước tiên, cũng không phải là kiểu lựa chọn lung tung bừa bãi, mà bên trong còn có thâm ý.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính là không tính tới Lộ Vy ở trong nước lại xúc động như vậy.
Trong đầu hắn phải cân nhắc đến quá nhiều chi tiết, nên vô thức bỏ qua cảm xúc của Lộ Vy, gia cảnh của cô ấy - thứ có thể chèo chống cô ấy, cùng những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra do hành động của cô ấy khi phải lo lắng quá mức.
"Haizzz." Trần Phong thở dài, nghiêng mặt nhìn phía bên ngoài cửa sổ.
Có một số người dường như đã được định sẵn là sẽ bỏ lỡ trong cuộc đời này.
Không thể nói được là ai phụ lòng ai, Trần Phong chưa bao giờ chủ động làm cái gì, nhưng mọi chuyện lại xảy ra một cách vô tình như vậy.
Hắn hiểu rõ điều này, không thể trách Lộ Vy.
Nếu tình cảm của con người thực sự có thể dễ dàng kiểm soát như vậy, thì các cuộc chiến trong lịch sử có thể giảm ít nhất 70%.
u mập mạp trông thấy Trần Phong đang chìm vào trầm tư, vẻ mặt cô đơn tội lỗi, trong lòng mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Mập mạp quyết định đổi chủ đề: "Phải rồi, sư phụ, em có một tin tức xấu phải nói với anh. Mấy ngày nay anh và anh Mạnh đều không có ở đây, anh lại còn xảy ra chuyện, nên không ai có thể liên hệ với anh, công ty như thể rắn mất đầu, tất cả mọi người đều rất hoảng loạn đấy."
Trần Phong hỏi: "Sau đó thì sao? Mạnh Hiểu Chu hẳn là có thể khống chế được mà, đúng không?"
"Tất nhiên là anh Mạnh có thể khống chế rồi, nhưng vẫn phải có người kiểm soát tình hình chung trong thời gian bất ổn như thế chứ. Em lại là nghệ sĩ chính của công ty, lại còn là tiểu cổ đông, cho nên dạo này bị buộc phải lên đài đấy. Dạo này em cũng không thể luyện tập ca hát một cách đàng hoàng được, nên anh đừng có mắng em đấy."
“Cái gì!” Trần Phong bị anh ta dọa đến giật bắn mình.
Đây chắc chắn là tin xấu nhất mà hắn được nghe kể từ khi lập nghiệp!
AAA, quên mất cái tên rơm rạ này.
Một nước cờ vô ý, lại dẫn sói vào nhà!
Luyện hát cái quái gì chứ, anh luyện làm côn đồ thì có đấy.
Để anh quản lý công ty thì có khác gì giết tôi đâu hả!
Nhìn khuôn mặt mập mạp đáng yêu ghê gớm này, lại nhớ tới "chiến tích chói lọi" của cậu chủ Tập đoàn u Hòa tình cờ chơi đùa trong những tuyến thời gian trước đây, 2 hàm răng của Trần Phong như thể đang đánh nhau.
Hãi hùng thật.
"Tôi không mắng anh, tôi chỉ muốn quất anh một trận tơi bời mà thôi." Trần Phong cố nén cảm xúc, cực kỳ bất đắc dĩ: "Về công ty trước, để tôi xem xem anh đã làm những gì rồi.”
"Ấy, gì cơ, lập tức đi công ty đi á? Sư phụ, anh vừa mới trở về thôi mà, không bị chênh lệch múi giờ sao?"
Trần Phong tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Chênh lệch múi giờ cái quái gì, tôi thực sự muốn..."
Sau cùng, hắn vẫn ngậm miệng lại.
Phải nói thế nào với mập mạp chết bầm đây, cha anh sau này sẽ rất thành công, nhưng công lao chủ yếu là nhờ tôi kéo anh vào giới âm nhạc đấy.
Mặc dù đây là sự thật, nhưng quả thực sẽ làm tổn thương người khác, không thể nói ra được.
Khi chú Long lái xe đến trụ sở Tinh Phong Entertainment thì đã là 10h đêm rồi.
Trần Phong lôi kéo u Tuấn Lãng đi thẳng đến văn phòng chủ tịch: "Mang cho tôi toàn bộ tài liệu mà anh vừa ký gần đây ra đây, sau đó anh về nhà ngủ đi."
Được rồi, bây giờ u Tuấn Lãng đã hiểu tại sao hắn lại vội vã như vậy làm gì.
Mập mạp vô cùng tủi thân, dùng hai ngón cái đối đầu với nhau, lẩm bà lẩm bẩm: "Dù sao thì em cũng là một sinh viên đạt thành tích cao, tốt nghiệp trường Kinh tế và Thương mại Quốc tế Ivy League mà, sư phụ, anh có cần phải như thế không?"
Trần Phong trợn trắng mắt: "Chẳng phải bằng tốt nghiệp và chứng chỉ MBA đều là do anh dùng tiền mua về à?"
u mập mạp: "Sư phụ, trí nhớ của anh sao tốt vậy!"
"Vớ vẩn! Có điều, đây không phải là trọng điểm. Tóm lại, kể từ ngày mai, đừng có quản bất cứ chuyện gì cả, cứ tập trung luyện hát cho tôi là được! Phát hành album thứ ba của anh càng sớm càng tốt cho tôi. À, thôi bỏ đi, để tôi xem hồ sơ hoạt động của anh từ hệ thống văn phòng cũng được."
Ba tiếng sau, Trần Phong bước ra khỏi văn phòng với sự hãi hùng chưa tan hết, chào hỏi cấp dưới đang trực ca đêm một chút, rồi lại tự bỏ tiền túi gọi một bữa tối phong phú cho nhóm tăng ca đêm, sau đó mới bước xuống lầu.
Trăng sáng sao thưa, cảnh đẹp vừa vặn.
Đèn đường vàng rực sáng rực rỡ, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng bên dưới đài nước trước tòa nhà văn phòng.
Lái xe ra khỏi tòa nhà và đi thẳng đến chung cư Duyệt Lai, Trần Phong thở dài một hơi.
Sợ bóng sợ gió một trận.
May mắn thay, mập mạp vẫn còn biết tự mình hiểu lấy mình, chỉ dùng trọng lượng để trấn thủ, chứ không làm điều gì ngu xuẩn.
Hắn nhớ lại tài liệu vừa soạn thảo.
Ừm, về sau chỉ cần làm theo như thế là ổn.
Trong phần tài liệu này, hắn đã làm rõ thêm về cơ cấu công ty, tước bỏ hoàn toàn quyền quản lý của u Tuấn Lãng, đồng thời nâng cao địa vị của phó tổng giám đốc.
Nếu sau này hắn lại mất liên lạc, mà Mạnh Hiểu Chu lại đang đi công tác, thì việc quản lý các công việc hàng ngày của công ty sẽ tự động được chuyển giao cho phó tổng giám đốc, các vấn đề lớn sẽ tạm thời gác lại, chờ hắn và Mạnh Hiểu Chu về thì sẽ đưa ra quyết định sau. Dù sao thì cũng không thể để cái con hàng ngốc nghếch như u mập mạp tiếp xúc với những công việc quan trọng như thế được.
Trần Phong cảm thán xong, lại đặt một AI mô phỏng trò chơi kinh doanh trên bàn làm việc của mình, để mọi người nhập lệnh vào AI để đưa ra quyết định, có khi còn đáng tin cậy hơn mập mạp.
Kỳ thực, hắn nên làm việc này từ lâu rồi, nhưng dù sao thì u mập mạp cũng là cổ đông, Mạnh Hiểu Chu lại không thể trực tiếp đưa ra quyết định nên cần phải đích thân anh ta đến.
Sáng hôm sau, Trần Phong nói với quyết định của mình tại cuộc họp cấp cao của công ty.
Tất cả mọi người đều khá sốc. Quyền lực và trách nhiệm của u mập mạp bị gọt một cách tàn nhẫn, cũng không biết liệu có phải công ty xảy ra biến cố lớn nào hay không.
u mập mạp cũng cực kỳ tủi thân, rõ ràng là tốt bụng giúp đỡ, ai mà ngờ lại bị chặt như vậy chứ.
Kỳ thực, anh ta có thể mặc kệ, dù sao thì chuyện này cũng không thuộc phạm vi hợp đồng của anh ta, nhưng chẳng phải anh ta tự tìm thêm việc cho mình à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận